
đít nồi: “……………”
Cạch…
“Xin lỗi… Có ai….”
“Tất cả những việc này là sao? Cậu làm tôi thật đau đầu quá Ma Kết. Như thế nào mà cậu lại đánh nhau nữa? Nếu tái phạm một lần nữa, tôi hứa sẽ đưa cậu ra hội đồng kỷ luật!”
Đập vào mắt hai nàng là cảnh một cậu học sinh ngồi dựa lưng vào ghế sofa, hai tay gác lên thành ghế, chân đung đưa, trông bộ dạng cực kỳ thoải mái. Tại bàn gỗ, cô Hiệu trưởng đang thở hắt, một tay chống xuống bàn, một tay đặt lên ngực để điều hoà hô hấp. Nhìn thấy hai giáo viên mới, cô lại thở dài, chầm chậm ngồi xuống bàn.
Song Tử liếc mắt về phía cậu con trai ấy. Dáng vẻ cậu tiêu diêu tự tại, thần thái cao ngạo, âm lãnh. Nhưng bất chợt, đôi mắt Ma Kết lại mở ra, liếc nhanh về phía Song Tử. Cô giật mình, có phần bất ngờ, vội quay đầu sang Song Ngư.
“Sao vậy?” Song Ngư nhìn sang cô bạn.
“Tóc cậu bị rối kìa.”
“Ồ ồ, cảm ơn.”
Rầm!
Cánh cửa được Ma Kết đóng lại một cách thô bạo nhất có thể.
“Cậu!”
“Mẹ, cậu ta là ai vậy?” Song Tử lên tiếng hỏi, mắt chăm chú nhìn về phía Hiệu trưởng.
“Con chào cô ạ.” Song Ngư lễ phép cúi đầu.
“Chào các con. Đó là Ma Kết, học sinh lớp 12, Hội trưởng hội học sinh của trường chúng ta. Vì trường ta chọn Hội trưởng, Hội phó và Thư ký theo số điểm nên…. Haiz… Mẹ cũng hết cách…”
“Cô đừng lo, từ từ rồi cũng có cách giải quyết mà.” Song Ngư cười hiền. “Đây là hồ sơ mà cô nói tụi con đem tới.”
“Tốt lắm. Hôm nay là ngày dạy học đầu tiên của tụi con. Thôi thì… cô sắp cho hai đứa vào khối lớp 11 trước nhé!”
Cô Hiệu trưởng tay đưa hai xấp giấy cho Song Ngư và Song Tử, đoạn mỉm cười: “Chào mừng các con đến với Kertis. Làm việc tốt nhé!”
“Con cảm ơn mẹ/cô ạ!”
CHƯƠNG 2
“Ngư Ngư này, cậu có run không? Một lát nữa chúng ta cùng đứng lớp rồi.”
Song Tử hồi hộp ôm lấy cánh tay cô bạn. Song Ngư chỉ cười nhẹ, khẽ búng vào trán Song Tử một cái.
“Ouch!”
“Cậu đó! Chúng ta chỉ là đi theo giáo viên hướng dẫn để thấy được phong thái lúc làm việc thôi mà, có phải môn của mình đâu mà dạy.”
“Ồ ồ, ha ha! Tớ quên, tớ quên.” Song Tử cười lớn, nũng nịu ôm lấy Song Ngư.
Lớp A11…
Hai cô nàng nhìn nhau, đồng thời hít một hơi thật sâu, sau đó cùng mở lấy cánh cửa kia ra.
Cạch!
“Á á á!” Hai tiếng hét đồng thời vang lên, à không! Là ba tiếng hét đồng thời vang lên.
“Em là ai vậy? Không phải tiếng chuông vào lớp đã reng rồi sao?” Song Ngư đưa một tay lên ngực để điều hoà hô hấp, mắt nghiêm nghị nhìn cậu bé nọ.
“Em…” Cậu bé có một mái tóc màu đỏ đậm, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu, nhưng thân hình lại nhỏ bé, trông có vẻ khá yếu ớt. “Em xin lỗi!”
Nói rồi, cậu chạy một mạch ra khỏi lớp, làm Song Từ mất đà, tay nhanh chóng bám vào thành cửa.
“Ế ế, ui da! Cảm ơn cậu, Ngư Ngư. Tên nhóc này… chả biết làm sao nữa…”
“Haiz, có nhiều chuyện chúng ta không quản được mà, vào lớp thôi nào.”
“Ừ”
Cạch!
“IM LẶNG COI!!!”
Vừa bước được một chân vào lớp, hai cô nàng đã phải bịt lỗ tai lại vì một tiếng hét khá là kinh dị.
“Tôi đã nói các cậu bao nhiêu lần, chuông vào lớp reng là không được ồn ào? Các cậu tưởng các cậu là ai? Đóng tiền vào đây học là có quyền lên tiếng à? Không đâu nhé! Ngồi yên cho tôi ghi tên, ế ế, đi đâu vậy? Nè!”
Đập vào mắt hai cô nàng là một cô bé với mái tóc xoăn đuôi màu vàng óng, chân đạp lên bàn, tay cầm cuốn sổ ghi chép quơ quơ tứ tung.
“Cô giáo tới, cô giáo tới.”
“Ý, xinh nhễ?”
“Body chuẩn lun!”
“Đồ zô ziên…”
Trong khi cả lớp đang xì xào bàn tán, hai cô Song lại được dịp quan sát lớp học. Cô bé đứng lên bàn chính là Thiên Bình, Thư ký riêng của hội trưởng, nếu Song Ngư nhớ không lầm, vì lúc sáng mẹ của Song Tử đã đưa ra cuốn sách có hình của Ban chấp hành trong trường cho cả hai xem qua.
Ý, ai như Thiên Yết! Song Tử mừng rỡ vẫy vẫy tay. Như bắt được tín hiệu của chị mình, Thiên Yết quay ngoắt sang, mắt sáng rực, miệng cũng tươi cười đáp lại. Hay quá, vậy là năm học này đỡ buồn chán biết mấy!
Phía cuối lớp, một học sinh nam đang ngồi gác chân lên bàn, cuốn tập Toán yên vị trên mặt cậu ta, dáng vẻ trông như đang ngủ. À, đó chính là Kim Ngưu.
Cạch!
Cự Giải bước vào lớp với vô số bịch bánh trên tay. Nhưng mà… đây có phải là lớp của cậu không vậy?
Song Tử thì đang chăm chú giảng bài này nọ, Song Ngư tay cầm phấn viết lên bảng. Cả đám học sinh đang i a i a đọc sách. Quái! Nhưng chỉ duy có hình tượng Kim Ngưu, cậu bạn cùng bàn vẫn đang ngủ mới kéo cậu trở lại thực tế.
“Xời ơi! Tưởng cô Hiệu trưởng chứ!”
“Thằng ngu này!”
“Điên khùng hết sức à!!!”
Cự Giải mang bộ mặt ngơ ngác mà chầm chậm đi về chỗ ngồi của mình, không quên gật đầu chào hai cô giáo nọ.
Bỗng nhiên….
Cạch!
“Wow! Lớp hôm nay ngoan lạ thường nhỉ?!”
Sư Tử bước vào lớp, một cảnh tượng hùng vĩ nhanh chóng đập vào mắt cậu, cả lớp học không một tiếng động, chỉ có tiếng ngáy nhè nhẹ của Kim Ngưu.
Mà trước mắt, Cự Giải với một mớ bánh đã bị rớt xuống đát từ hồi nào, đang đứng ngây ngốc ra đó nhìn cậu, rồi lại vội vàng gom bánh trở về chỗ ngồi. Sư Tử khó hiểu đi vào lớp.
“Song Tử, Hiệu trưởng nói rằng đã sắp xếp cô sang lớp bên kia dạy học, với giáo viên hướng dẫn là Bạch Dương.”
“Vâng ạ… Ch