
n các học sinh tò mò bu lại xem. Thiên Bình cô lo lắng đến phát khóc, nhưng lại nhanh trí làm vài động tác như ấn vào ngực Kim Ngưu, rồi còn cả hô hấp nhân tạo. Vâng, đó chính là hô hấp nhân tạo – cái hôn cứu người trong truyền thuyết.
Thiên Bình một tay bóp lấy miệng Kim Ngưu, cô hít một hơi thật sâu, kề môi vào môi cậu thổi hơi vào. Chuyện đáng nói ở đây là lần thứ ba khi Thiên Bình cúi mặt xuống để hô hấp thì bỗng đôi môi cô như bị cắn chặt. Kim Ngưu đã tỉnh? Là cậu đang hôn cô? Thiên Bình đỏ mặt định ngẩng lên thì đôi môi ấy lại động đậy như cố gắng mút lấy môi cô. Ái chà chà… Và rồi Kim Ngưu cậu bất chợt mở mắt làm Thiên Bình giật mình lùi lại. Cậu ho được mấy cái liền bị nhân viên cứu hộ đưa đi bệnh viện vì nọc độc rắn cần phải lấy ra hết. Thiên Bình cũng định đi theo, nhưng nghĩ một lát nữa còn phải thi nên đành cắn răng đứng lại. Cô nhìn theo người ta đưa Kim Ngưu lên xe cứu thương thì cực kỳ bồn chồn, lo lắng. Đồ ngốc này… lúc nào rồi mà còn tranh thủ hôn cô nữa cơ chứ… Thiên Bình bật cười, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Có sao không?” Bảo Bình chạy lại phía Xử Nữ, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Không sao… Nhưng lạ thật, ai lại làm như vậy nhỉ?” Xử Nữ nhíu mày nói.
“Có lẽ là người ghét cậu ta chăng?”
“Thân là Hội phó, tôi sẽ làm rõ chuyện này.” Xử Nữ nói xong liền quay lưng bỏ đi, hại Bảo Bình phải nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người ồn ào một lúc rồi cũng bắt đầu tản ra. Hội thao lại bắt đầu tiếp diễn. Vậy là chỉ còn một môn thi cuối cùng nữa thôi, đó chính là chạy tiếp sức.
CHƯƠNG 27
Chỉ còn 30 phút nữa là thi chạy rồi, tất cả mọi người đều xôn xao tất bật chuẩn bị cho cuộc thi cuối cùng này.
Riêng A11 thì vẫn lo lắng vì thiếu một chân chạy. Kim Ngưu đang ở trong bệnh viện, chắc lần này phải thay người thôi. Vì một lớp phải chọn ra bốn người để chạy chung với nhau, thiếu Kim Ngưu là không được. Sư Tử đau đầu nhìn Song Ngư, biết lấy ai bây giờ?
“Hay là tôi trà trộn vào thi chung nhé?”
Song Ngư mặt đen như đít nồi:”…………..”
“Thầy ơi, bạn Xà Phu cũng được đó, bạn ấy chạy nhanh lắm!” Một cô bé với mái tóc màu hạt dẻ giơ tay ý kiến.
“Okay! Check!” Sư Tử búng tay, vẻ mặt hào hứng nói.
Bên A12 đang rất là tự tin về tình hình lớp. Chả là bốn sao của chúng ta ai cũng giỏi vận động, điều này chính là lợi thế số một. Nhưng ngặt một nỗi, Ma Kết và Song Tử đâu mất tiêu rồi nhỉ?
À kia rồi, Song Tử đang chạy lòng vòng tìm Ma Kết sau khi tát tên Pan ban nãy.
“Ma Kết!” Song Tử gọi với theo, cô mím môi chạy nhanh đến níu lấy tay cậu. “Hộc… hộc… sắp đến giờ chạy rồi kìa! Chúng ta phải về lớp mau không thì không kịp.”
“Thay người đi.” Ma Kết cất giọng nhẹ tênh.
“Nè!” Song Tử bực tức thở hắt, đôi mày nhíu lại. “Đừng có để chuyện riêng xen lẫn vào chuyện chung. Em có phải là con nít nữa đâu!”
“Chính cô mới là con nít!” Ma Kết bỗng dưng xoay lại mặt đối mặt, nắm lấy tay Song Tử. “Cô ngốc lắm biết không? Lúc nãy tôi có nghe hắn nói sẽ mời cô đi ăn tối nay và bỏ thuốc mê vào trong đó. Không phải lúc nào tôi cũng có mặt để giúp cô đâu, đồ ngốc.”
“Nhưng đó vẫn không phải là chuyện của em!” Song Tử nhíu mày, bày ra vẻ mặt “quê nên ráng cãi cho thắng” đặc trưng của cô. “Ai bảo em cứ giúp cô làm gì? Ai bảo em phải bảo vệ cô? Ai bảo…. uhm…”
Ma Kết không nói hai lời, bàn tay nhanh chóng kéo hông cô lại sát người, dùng môi mà áp chế lấy. Song Tử bị cưỡng hôn, lúc đầu còn vùng vẫy cố gắng đẩy ra, sau đó liền nhắm mắt lại hưởng thụ (Evan: ahahaha :’> ta bị thích cái này nha, hí hí hí).
Thiên Yết đi tìm Song Tử định xin vài lời khuyên. Nhưng cô vừa mới thấy bóng dáng của chị mình, cũng là lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy. Ma Kết tay vòng sang người Song Tử, mà cô thì cũng một bộ dạng không chống cự. Cái này, cảm giác như có hàng mũi dao đâm thẳng vào tim vậy. Thiên Yết thẫn thờ đứng đó, ánh mắt đượm buồn. Thôi bỏ đi, cái gì cao quá không với tới thì cố gắng cũng như không. Anh phải chăm sóc cho chị của em thật tốt nhé Ma Kết… Nghĩ rồi, cô lại quay lưng đi về lớp.
Nói đến Ma Kết, sau khi cưỡng hôn chị nhà xong liền nhếch mép một cái rồi bỏ đi mất, làm Song Tử ngớ người cả vài phút. Song Tử cô tủm tỉm cười, lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi đứng tự kỷ một mình.
——————————
Sau khi tiếng còi tập trung vang lên, tất cả các thí sinh đều đứng ở vạch xuất phát với tư thế chuẩn bị cho cuộc thi chạy tiếp sức.
“Ready! Set! Go!”
Lời vừa dứt, Thiên Bình và Nhân Mã cùng xuất phát. Tất nhiên, Nhân Mã là người chạy nhanh hơn. Có lúc nào mà cô chịu ngồi yên một chỗ đâu? Thiên Bình toát mồ hôi nhìn chị mình đang vượt lên trước, cô mím môi lại, gắng hết sức cắm đầu mà chạy.
Cuộn giấy nhanh chóng được Nhân Mã đặt vào tay Bảo Bình. Cô vừa cầm được cuộn giấy đã chạy thẳng một nước nhảy qua các chướng ngại vật phía trước, ngó đầu lại mới thấy Thiên Bình đưa được cuộn giấy của A11 cho Thiên Yết.
Thiên Yết tất nhiên biết tình hình là A12 đang dẫn đầu nên vừa thở mạnh vừa chạy thật nhanh, nhưng không hiểu sao, mặc dù đã cố hết sức nhưng chân cô vẫn vấp phải mép hàng rào, té lộn đúng một vòng tròn quỳ một chân dưới đất (theo kiểu