
SƯ TỬ
– Đi thôi, đi thôi trễ giờ là bị “mama tổng quản” sạt ột trận bây giờ – KIM NGƯU
Danh hiệu “mama tổng quản” của XỬ NỮ vừa được nêu ra, bốn người cùng cảm thấy ớn lạnh, vừa tăng tốc vừa nghĩ lí do đối phó.
Lúc này, ở khu biệt viện phía Nam…
– Mấy người kia chưa tới, có khi gặp chuyện gì rồi không ? – SONG NGƯ
– Không thể, mê hương tớ đưa cho DƯƠNG DƯƠNG là loại cực mạnh, trừ phi có thuốc do tớ đặc chế, còn không phải ngủ ít nhất là đến tối mai – BẢO BÌNH gác một chân lên bàn nói – Có khi nào họ quên uống thuốc không ? – CỰ GIẢI
– Cũng không có khả năng, chính tớ đổ thuốc vào họng từng người mà – THIÊN BÌNH (hiểu tại sao BẠCH DƯƠNG gọi THIÊN BÌNH là cọp cái rồi nhá)
– Vậy sao lại trễ vậy chứ ? Azzz….trong mười giây nữa mà đám đó không có mặt, tớ sẽ ỗi người một bài tới sáng – XỬ NỮ
Nhìn XỬ NỮ ức chế tới cực điểm, những người còn lại trong phòng đồng loạt thương cảm cho bốn tên xui xẻo kia.
– Bọn họ tới rồi – THIÊN YẾT lúc này đã thay lại trang phục nam nói
– Bọn tớ tới….oái XỬ…XỬ…XỬ NỮ…cậu… – SONG TỬ vừa tông cửa đi vào, nhìn thấy khuôn mặt đến thiên sư Chung Qùy cũng phải chào thua của bạn XỬ, lập tức cứng ngắc.
Những người còn lại theo “định luật bảo toàn tính mạng”, dùng tốc độ ánh sáng bay vào phòng, đứng im cúi đầu như học sinh tiểu học. SƯ TỬ kéo áo XỬ NỮ cố làm ra vẻ mặt “chú cún tội nghiệp bị bỏ rơi” nói (t.g: SƯ TỬ, ngươi thật không có khí chất nam nhi a. ST: ai viết hả, lập tức câm miệng lo viết cho ta. T.g: sao hả, muốn ta cho ngươi làm cún thật phải không ? ST: *mặt cún con*. T.g: hahahaha. ST: *mặt la sát*. T.g: ai da, ta đi viết truyện nga) :
– NỮ à, bọn tớ đã tới rồi, cậu đừng giận mà, nha nha nha
– Buông, cậu làm mặt này không hợp đâu, đổi đi – XỬ NỮ
– A XỬ NỮ, cậu uống trà đi, uống ly trà hạ hỏa nga – SONG TỬ vừa châm trà vừa nói
– Lấy lòng vô ích
– NỮ à, cậu thương bọn mình đi mà
– Giả vờ đáng thương, không có tác dụng
– Mọi người muốn tiếp tục tới sáng mai hay muốn thực hiện kế hoạch – giọng nói lạnh băng không chút cảm tình phát ra từ người MA KẾT làm tất cả những người đang vây quanh XỬ NỮ lập tức lùi ra, khôi phục bộ dáng nghiêm túc khi làm việc. – Hứ, tha ấy cậu lần này – XỬ NỮ nghe giọng “tình lang” liền vui vẻ lại như thường, bao nhiêu oán khi, sát khí nhanh chóng quét sạch, trưng ra vẻ rạng rỡ như mặt trời 12 giờ trưa hướng “chàng” mỉm cười.
– Mấy người “tình chàng ý thiếp” xong chưa ? – một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào nói
– Nhị vương gia, ngài vừa nói gì – MA KẾT nở nụ cười đẹp đến…lạnh nói
Những người khác đồng loạt rùng mình, tên này cười không phải không có nhưng nụ cười này…Chúa ơi!!!!
– Ta có nói gì đâu, có nói gì đâu, hahaha – Thiên Ân rùng mình, hít một hơi dài, bình tĩnh nói – Đại ca mang thứ này tới cho các ngươi.
Nói rồi y đưa ra một cái hộp nhỏ bọc lụa màu hồng, bên trong hộp là một thứ bột màu đen. BẢO BÌNH chấm một ít đưa lên mũi ngửi, lập tức hai mắt tỏa sáng :
– Woa, con rắn đó chịu chơi thật nga
– Nhiêu đây ít quá không ? – KIM NGƯU
– Không lo, ca ca đã cho chôn xung quanh Bách Hoa Lâu khá nhiều rồi, cái này đem tới ấy người chơi thôi
– Tốt, cho tớ đi, cho tớ đi – BẢO BÌNH vừa nói vừa giật lấy cái hộp nhỏ, hai mắt lấp lánh tới mức…nguy hiểm
– Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, chừng nào nhìn thấy pháo hiệu sẽ bắt đầu hành động – Thiên Ân
– Biết rồi – BẠCH DƯƠNG
– A, còn nữa ca ca ta nói thế này – Thiên Ân ho một tiếng, làm ra khuôn mắt đểu chưa từng có của XÀ PHU – Dân số Caidoz rất đông, chết vài người không sao, vài chục người cũng không thành vấn đề, vài trăm người cũng tự nhiên có cách mà bù lại, cho nên giết được thì cứ giết, không giết được thì tìm cách mà giết. Nếu giết sạch hết thì càng tốt, không cần lo tới mấy thứ luật pháp linh tinh. Nhớ kĩ “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.
12 người cùng đơ mặt ra nhìn Thiên Ân, nội tâm cùng nhau dậy sóng :
“Tên quái gở đó thật sự là minh quân sao ? Nói ra những lời này có thể là minh quân sao ?”
Trong khi đó, Nhị vương gia sau khi phát biểu xong lại vô cùng bình tĩnh, cầm chung trà uống một hơi. Nhìn qua biểu tình kinh ngạc của đám người trong phòng, y mỉm cười nói :
– Không cần kinh ngạc, từ từ sẽ quen. Mà các ngươi không giết cũng không sao, ca ca ta đã dự trù hết rồi, nói chung tối nay Bách Hoa Lâu bảo đảm không ai sống sót. Thêm một quãng im lặng….
– Ai da, sắp tới giờ rồi, ta cũng nên đi làm việc thôi. Tạm biệt
Thiên Ân vẫy tay rồi nhảy ra cửa sổ chuồn thẳng, để lại 12 người vẫn còn trong lốt tượng đá.
– Hắn không đùa chứ ? – sau cùng, bạn SONG TỬ cũng khôi phục, phát biểu ý kiến
– Rất giống phong cách của con rắn kia – THIÊN BÌNH
– Chúng ta thật sự làm như hắn nói sao ? – BẠCH DƯƠNG vừa nói vừa chém ngang cổ
Nhất thời, căn phòng lại im lặng…
Bên ngoài Bách Hoa Lâu…
– Ca, em đã truyền lời rồi, phản ứng của bọn họ không ngoài dự đoán
– Tốt, truyền lệnh Triệu Lam, bắn pháo hiệu
“Bụp” một cột pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên trời, bung ra thành hình phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh.
Lúc này, trong Bách Hoa Lâu đang là một hồi hỗn loạn…
– Mama, pháo hiệu của triều đình vừa phát