The Soda Pop
A Teen Love Story

A Teen Love Story

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325303

Bình chọn: 9.00/10/530 lượt.

ng thừa biết rằng đứa con trai duy nhất của mình là một đứa thong minh, quyết đóan, và rất khó bảo, áp dụng phương pháp mạnh bạo này sẽ không bao giờ hiệu quả….

——————————-

Violet Res.

_Hôm nay đông khách quá, tui chạy muốn xì khói, còn bồ?- Nhỏ Lam úp cái mâm nhựa bưng thức ăn lên kệ, mệt mỏi quay sang nó.

Nó cũng chẳng khá hơn, cũng mệt lử, nói không ra hơi. Gục mặt xuống cái bàn gần đó, nó trả lời con bạn…trong trạng thái ê ẩm toàn thân:

_Bồ tưởng tui đỡ hơn bồ sao, khu vực tui quản lý khách ra khách vào nườm nượp, đông đến nghẹt thở, bồ thử tưởng tượng xem, bồ chạy toé khói thì tui cũng nẹt lửa.

Rồi hai đứa toét miệng cười. Nhỏ Lam kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.

_Nhanh quá, mới đây gần xong lớp 11 rồi.

_Ừ, còn mấy bữa nữa là phải ôn bài túi bụi để thi HK II rùi.- Nó đáp

Nhỏ Lam nhịp tay gõ gõ lên bàn theo điệu một bài hát mà nhỏ thích.

_À quên, chuyện bồ zới Thường Khánh sao rồi, có chuyện biến khả quan nào hok?- Con nhỏ húych húych tay nó, cười cười.

Nó ngao ngán :

_Vẫn bình thường nhưng hình như mọi chuyện ngày càng bị hai nhà kiểm soát gắt gao hơn.

_Yên tâm đi! Hai bồ có love ‘s power mãnh liệt lắm mà?- Nhỏ bạn cười, trấn an nó.

Nó cũng biết thế, mỗi khi bị stress vì nghĩ đến việc bị cấm cản, chỉ cần nhớ đến khuôn măt, giọng nói, thái độ hống hách ra dáng đại thiếu gia kia…thì nó lại phì cười và thấy mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp…

11T4.

_Này, sao hai mắt thâm quầng thế kia? -Thường Khánh khẽ hỏi nó, ai biết được đằng sau cái vẻ mặt lạnh hơn…tiền kia, người ta đng rất lo lắng…à wên, nó biết chứ!Chắc chỉ mình nó biết thôi!

Nó cười thầm trong bụng, quan tâm người ta thì nói quách ra đi, bày đặt giả bộ làm kiêu….

_Ừ thì tại hôm wa ngủ trễ, hoc bài thi mà! Dạo này anh có vẻ quan tâm đến tui à nha!- Nó bông đùa.

Thế mà cũng làm ai kia đỏ cả mặt.

_Không nói chuyện với cô nữa, mất công lại kãi lộn?- Tuy quay đi nhưng trong lòng anh chàng đang rất muốn hỏi han nó, đại loại như “Cô có chịu nổi áp lực đó không, lúc ba cô biết cô có bị la nhiều không…?”. Nhưng như mọi lần khác, dù gì người ta vẫn chưa bỏ được dòng máu lạnh lùng của một đại thiếu gia….

….

Ba nó và ông Duy biết hai đứa đang bận thi học kỳ, cũng chẳng đả động gì tới chuyện đó vì sợ ảnh hưởng đến “chất lượng thi cử” của “tụi nhỏ”. Nói đúng ra thì chỉ có mình ông Nghĩa- tức ba nó thôi- nhưng hình như ông Duy cũng dịu đi bớt, có lẽ một phần là do lí do trên, một phần vì đối với Thường Khánh, nếu áp dụng chiêu thức mạnh bạo sẽ chẳng đi tới đâu cả…(Cài nỳ nói rùi, khỏi giải thích thêm nhá)

…………….

_Sao? Anh có định tham gia kế hoạch này không?- Cái giọng thách thức của Hy Vân vang lên trong phòng riêng của cô ả, nên khỏi nói chắc cũng biết cô ả đang nói chuyện với ai.

Không có tiếng trả lời. Hy Vân dung chiêu đánh vào yếu nguyệt –là khơi lại mục đích hợp tác í.

_Thôi nào, Lâm Danh, rốt cuộc anh là con người kiểu nào zậy, tôi nhớ lúc đồng ý hợp tác chuyện này, anh có vẻ rất xảo quyệt, mà nếu nói trắng ra thì cái đó gọi là “đểu”. Sao bây giờ anh cứ lưỡng lự những chuyện nhỏ nhặt này chứ, con người tôi muốn ở anh là con người của trước kia…Nếu anh cứ như zậy, thì anh sẽ không có được Thuỳ Anh, anh hiểu không?

_Tôi hiểu- Lâm Danh lẳng lặng trả lời- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở nên như thế nữa, tôi cũng như cô, cũng muốn trở lại như con người của ngày xưa- một con người ranh ma,đểu đúng chất và rất đào hoa…Nhưng đành bất lực…

_Trời ơi! Tôi điên với anh mất thôi!- Hy Vân mệt mỏi đưa tay lên trán- Từ khi nào zậy?

_Có lẽ từ khi tôi nhìn thấy nụ cười đó…Tôi muốn mãi mãi được nhìn thấy nụ cười đó…Tôi không muốn làm cô ấy đau___

_Đồ ngốc!- Hy Vân điên tiết ngắt lời- Nếu anh yêu nụ cười đó, nếu anh muốn nhìn thấy nụ cười đó mãi mãi…thì trước tiên, nó phải thuộc về anh đã…..Anh đã lún sâu vào chuyện này rồi, không quay lại được nữa đâu…Anh phải nghe theo tôi. Được chứ?- giọng cô ả như muốn hăm doạ người ta.

Lâm Danh lặng lẽ gật đầu. Không phải vì sợ Hy Vân mà vì…Đúng, anh chàng biết mình đã đi xa bờ rồi, không quay vào được nữa…Dù gì, một con người thuộc chủ nghĩa chiếm đọat như anh chàng cũng không đành long nhìn thấy tất cà công lao bao lâu nay bị quăng đi phũ phàng.

Dựa lưng vào bờ tường, hai tay đút túi, Lâm Danh ngửa mặt lên trần, nghĩ thầm “Có lẽ mình phải quay về với con người thật của mình thôi….”(Hy Vân nghe được chắc mừng húm.)

……..

Một buổi sáng đẹp trời (thật ra thì cũng bình thường như những buổi sáng khác, nhưng nó vừa thi xong- tức là vừa quẳng đi một gáng nặng- nên nhìn đâu cũng thấy đẹp.)

…Nó lật đật dắt xe đạp vào bãi….Rồi vù một phát, nó đã đứng trước bảng tin trường- nói đúng hơn là “cái bảng đa năng” vì cái bảng này được dùng vào cả chục việc khác nhau, và bây giờ, nó được dùng để show ra kết quả thi HK II của học sinh trong trường- từ khối 10-12 và số điểm tương ứng với từng quý danh (Tất nhiên không phân biệt từng lớp, chỉ phân biệt các khối với nhau thôi, điểm cao nhất thì đứng đầu bảng)

Nó căng mắt nhìn vô zòng chữ lí nhí ở cột khối 11. Và dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nó.

Tên Lớp Số điểm

….Âu Thườn