
nó. Bên ngoài thì lạnh lùng và thản nhiên thế thôi…chứ thật ra trong lòng anh chàng đang…..run cầm cập. Hic, thử rơi vào hòan cảnh bị người ta “bắt quả tang” mình đang kiss…lén cô nàng trong khi người ta đang ngủ xem, có run không thì biết…..Chời ạ!
Thường Khánh vào đến nhà tắm, vội đóng sập cửa lại…..Anh chàng lao đến bồn rửa mặt, xả nước và tự tạt nước lên mặt mình, một cách…điên cuồng. Xong, Thường Khánh dựa lưng zào tường, trông anh chàng mềm nhũn như một cọng bún thiu…… “Mày điên rồi! Điên thật rồi! Tại sao mày lại hun cô ấy?”- Thường Khánh la lên trong đầu, tự trách mình – “Mày làm jie zậy? Mày trở thành con người này từ lúc nào? Mày…đáng chết lắm!!!!!!!”- Anh chàng kiềm chết hết sức để không hét lên như một thằng điên trong phòng tắm…”Chết đi! Chết đi! Mày chết đi!”- Hic, Thường Khánh tự nguyền rủa bản thân, và sau mỗi từ “chết đi!” thì anh chàng lại tự bạt tai vào má mình một cái…..Tội nghiệp anh chàng…đâu cần phải thế chứ, có trách thì phải trách tại sao ông Eros lại chơi kì thế thôy..
—————————
Nó ngồi bệch xuống thềm nhà nghỉ……..…đợi Thường Khánh làm thủ tục trả phòng ở quầy tiếp tân, nó vẫn …..lâng lâng, thơ thơ thẫn thẫn như người mất hồn, chuyện phát hiện mình bị kiss…lén trong tình trạng đang…ôm hắn đã nguôi bớt, nhưng cái zụ “đây là lần thứ 2 cô ôm tui và là lần thứ 3 cô ngủ trên vai tui…” thì vẫn đang tâm đeo bám đầu óc nó, chiện í là sao nhễ? Nãy h nó cứ tính đi tính lại, có một lần hắn ôm nó ở ban công nhà nó, để an ủi lúc nó bị zu oan đánh cắp đề thi í…, nhưng hok thể tính lần đó, vì lúc ấy hắn chủ động ôm nó, tức HẮN-ÔM-NÓ, chứ hok phải NÓ-ÔM-HẮN, nếu thế, tính cả lần ở trong rừng, nó ngủ và hắn cõng nó và cái lần…chết giẫm này, thì nó chỉ mới “ngủ trên zai” hắn 2 lần và …ôm hắn có 1 lần thoai mà…Zậy còn một lần của mỗi thứ..đi đâu mất, hok thể nào có chiện hắn tính nhầm, cũng hok thể nào là hắn ….phịa chiện…Zậy thì…..
Chài oy! Rắc rối đủ đường! Nó cứ lục tung trí nhớ rồi lẩm nhẩm tính tới tính lui, chẳng khác chi một bà già lẩm cẩm….thế mà vẫn chả đào đâu ra được “lần thứ 3 ngủ trên zai và lần thứ 2 nó chủ động ôm hắn”…..
Nó còn đang gãi đầu gãi tai bối rối, thì Thường Khánh từ trong nhà nghỉ bước ra và tiến đến trước mặt nó:
_Làm jie zậy? Đi thôi!
Nó đứng lên và bước theo anh chàng, một cách ngoan ngoãn [ hừ, chỉ vì nó đang để tâm đến cái chiện kia nên mới như thế naj’ thôi, chứ còn lâu mới “ngoan ngoãn” zới hắn.'>
_À mà khoan!- Thường Khánh bất ngờ dừng lại, làm nó giật mình- Cô nhìn đi!
Anh chàng chỉ tay zìa phía ngôi nhà bên cạnh nhà nghỉ, mà đêm wa, nó đã nghi là “biệt thự ma”.
Nó ngu ngơ nhìn theo.
Đêm qua, lúc nhìn thấy cái cửa sổ của ngôi nhà ấy và tấm rèm trắng “ma quái” , nó đã rợn cả người và khăng khăng rằng đây là một trong những ngôi biệt thự ma, vì…đường Trần Hưng Đạo mà…., “khả nghi” như thế thì là biệt thự ma chứ còn rì….Nhưng hum naj…trước mắt nó….”ngôi biệt thự đáng sợ” của đêm qua biến đi đâu mất, vì thậm chí lúc này đây, đó chỉ là một ngôi nhà hai tầng bình thường, chứ chả phải một ngôi biệt thự nào cả…nhìn cũng chả có jie là ma quái hay u ám, nó cũng chỉ giống những ngôi nhà bình thường ở phố thị…Từ trong nhà, một người đàn ông dắt chiếc Dream ra, một phụ nữ, chắc là zợ ổng, bế đứa con đang ngủ trên vai, khóa cửa cẩn thận và bước ra theo. Hai zợ chồng nhoẻn cười zới nhau.
Cả ba leo lên xe, nổ máy và chạy xe ra quốc lộ…Nhìn thôi cũng đủ bik…đây là một gia đình hạnh phúc…Và ngôi nhà kia hoàn toàn bình thường…Đêm wa, chắc mắt nó bị nỗi sợ che mờ, nhìn cửa sổ thoai mà đã phán nhà ng’ ta là biệt thự ma…Áy náy thật….
Nó ngớ người nhìn theo…cho đến khi Thường Khánh lên tiếng:
_Cô thật là đồ không đâu…- Anh chàng lắc đầu nhìn nó rồi bước đi.
Nó chạy theo, cãi:
_Nè! Ý jie thế hả? Tui chưa tính sổ anh là may cho anh lắm rồi…
_Không cần cái zận may ấy thì tui cũng chẳng chết……..- Vừa nói Thường Khánh ừa bước nhanh, làm nó rượt theo muốn hụt hơi.
Cái chiện ôm-hun kia vẫn lởn vởn trong đầu…nó sẽ mãi nghĩ đến chiện rắc rối này…cho đến lúc nó biết được câu trả lời. Nó chạy lên giang hai tay, chắn trước mặt Thường Khánh:
_Khoan đã!
Thường Khánh tỏ ra hok wan tâm và định luồn wa nó, đi thẳng, nhưng, anh chàng xê dịch đến đâu thì nó cũng “dịch chiển” theo đến đó, xích wa trái ,nó xích theo, xích qua phải, nó cũng xích theo, hok cho Thường Khánh chuồn wa.
Anh chàng đành đứng im, hỏi gọn:
_Jie?
_Cái chiện anh nói hồi nãy ấy…-Nó gãi gãi đầu, thật ngại hết biết khi nhắc đến chiện ấy zới hắn…-Anh bảo đó là…là lần thứ 2 tui ôm anh, và…là…là lần thứ 3 tui ngủ trên zai anh…tại sao zậy?
_Muốn bik thì tự đi mà tìm hiểu- Nó đang hok đề phòng nên Thường Khánh dễ dàng luồn wa nó, bước đi, sau khi đánh một câu phũ phàng.
Nó bắt đầu…phát tức khi hắn “dứt áo ra đi”, nó đã khốn khổ zì chiện nài lắm roài, chỉ một câu giải thích ngắn ngọn mà hắn cũng không chịu trả lời.
Đồ ác độc! Zô lương tâm! Đã thế còn đi nhanh như gió để nó chạy theo muốn ná thở,
[Thường Khánh bỏ xa nó cả 2 mét'>.(nhìn cảnh nì giống Viên Tương Cầm đuổi theo Giang Trực Thụ trên đường đi học trong Thơ Ngây