
nhìn xung quanh, lí lắc nói:
_Whoa…..Nhà anh đẹp thật đấy….
Vừa nói xong thì hai đứa lên tới phòng nó. Shin mở cửa phòng, xách đồ đạc của nó zô. Nó bườc vào theo.
Phòng nó ở đây rộng gấp đôi phòng của nó ở nhà. Dù phòng nó ở nhà cũng phải nói là rộng lắm rồi….Tất nhiên, trong phòng có đầy đủ tiện nghi: salon, máy lạnh, quạt, lò sưởi, tủ lạnh, TV,……
Và cái giường của nó ở đây thì….cứ như một cái giường công chúa vậy. Rất sang trọng, với một màu trắng ngà trang nhã….
Bình thường thì chắc nó đã chóang ngợp đến mức đờ người ra rồi. Nhưng trong hoàn cảnh này, nó chẳng màng quan tâm tới chuyện cái giường này đẹp cỡ nào, cái phòng này tiện nghi cỡ nào…..
Thế nhưng, trước mặt Shin, nó vẫn cố tỏ ra là một con nhóc vui vẻ, hồn nhiên của ngày xưa. Nó tía lia:
_Woaaaaaa Phòng em đẹp thật đó, Nhìn cái cửa này coi [Nó chạy đến vịn vào cánh của phòng'>…Đảm bảo là gỗ quý, phải hok anh Shin?…Còn cái giường này nữa [Nó lại chạy lại chỗ cái giường, thả phịch người xuống'> Chắc phải trên dưới trăm triệu tiền Việt Nam….Với lại cái lò sưởi….
Nó cố làm ra vẻ thích thú, chạy lại cái lò sưởi thì Shin chợt kéo tay nó lại….Anh chàng nhìn thẳng vào mắt nó, giọng ấm áp:
_Đừng cố tỏ ra mình vẫn bình thường nữa…Em không giỏi đóng kịch đâu- Ngừng một lát, Shin tiếp -Anh biết em đang rất đau…Xin lỗi vì anh chính là nguyên nhân…..
Nó giật tay ra khỏi Shin, lảng tránh ánh nhìn của anh chàng. Nó nghĩ jie vậy chứ. Shin là diễn viên, còn nó thì lại múa rìu qua mắt thợ….
_Em nghỉ đi! Anh ra ngoài đây- Shin lên tiếng phá tan sự im lặng.
Anh chàng nhanh chóng bước ra ngoài, với dáng vẻ như là….anh chàng đang tự trách mình vì đã đem lại đau khổ cho nó….
Thật sự lúc đó, nó chỉ muốn gọi Shin lại và nói rằng….nó không trách Shin…..Nhưng cổ họng nó cứng đờ i, đầu óc nó trống rỗng…Nó không làm được.
Shin đóng cửa phòng lại. Nó ngồi phịch xuống nệm, mệt mỏi….
Tối hôm đó, tại nhà Shin.
Nó vừa tắm xong, đang ngồi trong phòng xem mấy cuốn sách dạy tiếng Hàn thì có tiếng gõ cửa.
“Thùy Anh. Anh đây!”
Nó vứt cuốn sách lên giường rồi chạy ra mở cửa. Shin mỉm cười gượng gạo với nó rồi bước vào.
Thấy quyển sách, Shin bật cười cầm lên:
_Em cũng học tiếng Hàn nữa hả?
_Hồi đó, vì tình iêu đối với Jun Ki oppa, em cũng có đi học vài lớp, sau này vì bận quá nên thôi…-Nó cười- Nhưng nếu ôn lại chắc em sẽ nhớ…
_Jun Ki hyung???- Shin trợn mắt.
_Zạ…-Nó cũng tròn mắt nhìn Shin, làm jie mà anh chàng ngạc nhiên zữ zậy.
_Haha, tưởng ai. Em thích lão già đó à?
Nó sáng mắt, nghe giọng điệu Shin, hổng lẽ, Shin quen Jun Ki???:
_Bộ anh….
Biết nó định hỏi gì, Shin nói ngay:
_Hơi bị thân đấy nhá, Hyung là hậu bối của mẹ anh….Vì ngoại hình và tính cách giống nhau nên bọn anh dễ kết thân…
_Ngoại hình giống á????- Nó phì cười.
_Em không thấy thế sao?
Nó lắc đầu lia lịa như pha trò.
_Uh nhỉ?- Shin bỗng nhìn sâu vào mắt nó- Nếu anh giống hyung thì em đã thích anh từ lâu rồi….
Nó nhìn Shin một hồi lâu rồi xoay mặt đi.
Shin cũng quay ra chỗ khác, giọng đượm buồn:
_Xin lỗi. Anh cũng không biết tại sao mình lại nói vậy…
Nó không đáp. Shin lên tiếng tiếp
_Anh xuống nhà dưới đây….Lát nữa em xuống dưới ăn cơm nhé!
Nói rồi Shin mở cửa phòng, đi ra ngoài.
—————————–
Thường Khánh ngồi như một pho tượng trước ban công. 9h tối.
Anh chàng đang nghĩ về nó. Mấy bữa nay, nó không đi học lớp tăng cường hè. Bặt vô âm tính….Bất chợt, anh chàng móc di động ra.
– Giọng nhỏ Lam vang lên bên kia đầu dây.
_Xin lỗi vì đạ làm phiền cô vào giờ này.
– Nhỏ Lam cười.
Im lặng một chút. Thường Khánh tiếp:
_Cô có biết Thùy Anh hiện ra sao rồi không?
-Con Lam có vẻ khó xử. Trước khi bay qua Hàn Quốc, nó đã dặn con nhỏ là đừng để cho Thường Khánh biết. Thế nhưng, nghe giọng của Thường Khánh, nó biết chàng khờ này đang rất lo lắng cho con bạn thân của mình.
Một khoảng lặng. Con nhỏ chợt nói:
—————————————
Đêm đầu tiên ở nhà Shin. Lạ chỗ ngủ, nên nó thao thức mãi đến gần 2h sáng. Thế nên sáng ra, nó phải ngáp lên ngáp xuống, vươn vai mấy lần mới đặt chân xuống khỏi giường.
Phòng ăn.
Dì tư và Shin đang ngồi ăn sáng. Anh chàng lảng tránh ánh nhìn của nó. Nó gật đầu chào dì Tư. Dì í cười:
_Ừ, con ngồi xuống đi!- Rồi bà quay lại gọi cô người làm [=tiếng Hàn'>- Chị Kim lấy cho tôi thêm một cái chén và đôi đũa nữa nhé.
Nhà Shin giàu thật. Một bữa ăn ở nhà Shin chắc chi phí gấp mười lần một bữa ở nhà nó. Dù nhà nó đã là giàu nhất nhì TP rùi. Đến cả ăn sáng ở đây cũng toàn sơn hào hải vị…
Nó đang ăn, bỗng dưng dì Tư chợt nhớ ra điều gì đó và quay ra nói với Shin:
_À…Mẹ con dặn lát nữa hai đứa đi xem lễ phục đó. Đây nè- Dì Tư lôi trong túi ra một tấm danh thiếp- Chỗ wen của mẹ con thì phải…
Shin cầm lấy tấm thiếp. Hai đứa sững sờ nhìn nhau.
Dì Tư cười:
_Có jie mà ngạc nhiên zữ vậy. Còn 3 ngày nữa là lễ đính hôn diễn ra rồi…Hai đứa ăn tiếp đi!
Nó cúi đầu xuống, miếng cá trong miệng nó chợt thấy đắng chát….
———————————
Một chiếc limousin màu trắng đục chở Shin và nó đến cửa hàng lễ phục thuộc hàng top của Seoul . Chủ cửa hàng là bạn của mẹ Shin. Người Tài xế chạy ra mở cửa