Duck hunt
A Teen Love Story

A Teen Love Story

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324463

Bình chọn: 7.5.00/10/446 lượt.

u từ ngày mai….

Sau đó, tất cả kế hoạch được hai người bàn bạc kỹ càng, các tình huống và phương án giải quyết được đưa ra bởi hai cái đầu đầy mưu toan đều được lên lịch. Và thế là “Chiến dịch tranh đấu với vị thần Tình Yêu” …. action!

—————————————————

Sáng hôm sau, nó kéo lê từng buớc chân vào lớp, ngáp đi ngáp lại, tay gãi gãi đầu, (ngủ chưa đã) nên bây giờ trông nó rất chi là….siêu ngố. Vừa bước vào lớp thì cái đầu tiên nó nhìn thấy chính là bản mặt đầy xảo wuyệt của Lâm Danh. Nó tỉnh ngủ tức thì:

_Uả, tui zô lộn lớp hả, xin lỗi nghen-Nó lúi húi cúi đầu chào rồi way ra nhưng Lâm Danh đã kịp kéo tay nó lại:

_Không đâu! Tui đứng đây chờ bạn nãy giờ rồi!

Nó nhìn lại, đúng là toàn những gương mặt wen thuộc : Con Luyến, thằng Phát, thằng Long,….Thằng Hùng đi phớp wa mặt nó, nói khẽ:

_Chàng chờ nàng từ 6 giờ rồi đó.

Nó bỏ ngoài tai câu nói đó, nhìn thẳng vào mắt Lâm Danh:

_Có chuyện gì hok?

Lâm Danh giả vờ gãi đầu gãi tai. làm bộ “con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô” nhưng không wa nổi nó :

_Tui chỉ muốn mời bạn đi ăn….

Nó lạnh lùng:

_Để hôm khác, hôm nay tui không rãnh.

Nó toan về chỗ ngồi thì Lâm Danh kéo nó lại:

_Xin bạn đếy…..

_Nhưng hôm nay tui phải đi học thật mà- Nó cáu lên

_Zậy thì chiều mai! Bạn phải đi đấy! -Nói rồi hắn vụt về lớp, không để nó kịp từ chối.

Đứng ngẩn người, nó thầm nghĩ “Dù gì thì tuần sau mới đi làm thêm, hay là đi ăn với Danh cho rồi…”

_Làm gì mà đứng như trời trồng vậy? -nhỏ Lam đánh nó cái bốp, nó giật mình nhìn lại mới biết mình đang đứng giữa lớp, nó và nhỏ Lam đi xuống chỗ ngồi. Nhỏ Lam hỏi:

_Sao hôm nay lạ thế, lại đứng như người mất hồn trước lớp nữa?

Nó thật thà kể hết lại mọi chuyện với nhỏ. Nghe xong, con Lam chỉ nói:

_Tùy bồ thôi, mình cũng đâu biết nhiều về con người của Lâm Danh, nhưng mà nghe nói hắn gỏi “kua” lắm, coi chừng bồ bị dụ “vào tròng” đó!

Nó cười, trấn an nhỏ bạn và cũng tự trấn an mình:

_Làm gì có chuyện đó, mình là ai chứ!

———————————–

Hôm nay có tiết thể dục, ác một cái là hồi sáng nó dậy trễ nên hok kịp ăn gì cả, bụng đói meo mà nó không xuống canteen mua ổ bánh mì gặm đỡ (vì vô học rồi). Tiết thể dục lại là tiết đầu mới chết chứ.

Nó lê cái bụng đói meo (gần như là dính vào da lưng) đi ra sân.

_Nghỉ tiết tụi bây ơi!!!!!!!!!!!!-Một đứa náo đó la lên làm nó giật mình.

Lớp trưởng nghe thế thì vội vàng chạy lên phòng giáo vụ, nhưng hok thấy thầy TD đâu mà chỉ gặp pà Tổng phụ trách.

_Em nói các bạn hôm nay thầy nghỉ!- Pả nói zí thằng lớp trưởng.

Thê là tiết đầu được nghỉ. Nó mừng lắm, vội chạy xuống canteen mà không thèm rủ nhỏ Lam. đang vô tư “bay” thì nó thấy trời đất tồi sầm lại, nó lảo đảo rồi té cái rầm trước sự chứng kiến của mấy đứa trong lớp.Thế là Thường Khánh và Mạnh Khoa lao như tên lửa về phía nó. Con Lam và mấy đứa # chạy theo sau. Cuối cùng thì Mạnh Khoa lao đến trước, anh chàng bế xốc nhỏ lên rồi lao thẳng tới phòng y tế. Thường Khánh chậm một bước, anh chàng cảm thấy khó chịu nhất thời khi chứng kiến Mạnh Khoa bế “ô-sin” của mình lên. Một câu hỏi đc đặt ra trong đầu Khánh “Hok lẽ mìnhđang…GHEN?” rồi anh chàng lắc đầu nguầy nguậy như cố xua đi ý nghĩ đó “Làm sao mình có thể thick cái con nhỏ “chằn tinh” ngang như cua đó chứ?”

Nó thức zậy và phát hiện mình đang ngự trong phòng y tế của trường, bên giường nó là Mạnh Khoa, với nét mặt lo lắng lần đầu tiên nó thấy. Không đợi nó lên tiếng, Mạnh kHoa nói:

_Nghỉ đi!

Nó mỉm cười ,cất giọng íu ớt:

_Cảm ơn nha…………. Mạnh Khoa khẽ gật đầu , cười. Nó xoay người về phía khác, thầm nghĩ :” Tên ngốc xít đó phũ phàng wá, “o-sin” như thế này mà cón không chịu đến thăm…..”. Nó nhắm mắt lại “Đồ đáng ghét!”. Chưa kịp chợp mắt thì cô Hiền- BS của trường bước vào, nói với nó:

_Em bị suy nhược thần kinh và thiếu máu, về nhà nhớ bồi bổ đó, còn bây giờ gác chuyện học wa một bên, nằm đây nghỉ ngơi!

_dzạ!-Nó lễ phép gật đầu. Cô Hiền way wa Mạnh Khoa:

_Còn em về lớp được rồi! bạn Thùy Anh ở đây đã có cô lo.

Mạnh Khoa nói với nó:

_Ở đây nhé, tui zề lớp đây.-Rồi anh chàng cúi chào cô Hiền và mở cửa, nhưng không đi về lớp mà rẽ xuống canteen trường.

——————-

Lớp 11T4. Thường Khánh ngồi đó, nửa như muốn đến thăm nó, nửa còn lại thì không, anh chàng xoay xoay cây bút trong tay, mắt không rời khỏi trang giấy, cho đến hết tiết đó.

“Tùng Tùng Tùng”. Thầy chưa bước ra khỏi lớp , anh chàng đã vứt cây viết sang một bên, gục xuống bàn, tâm trí bấn loạn ” Nhỏ ấy sao rồi ta? Có bị đau ở đâu không?…”…..”Sao mình lại lo cho nhỏ ấy chứa, thật là…….” Thường Khánh đưa tay vuốt mặt mình. Kế bên anh chàng, nhỏ Lam đang nói với nhỏ Ngọc:

_Lên y tế đi, hok biết Thùy Anh có sao không nữa, tui lo wá…

_Uh- Ngọc gật đầu, hai đứa nắm tay nhau vù lên phòng y tế.

Thường Khánh như muốn chạy theo hai nhỏ nhưng có một cái gì đó chặn anh chàng lại, một con người khác ư? Không, chính xác Thường Khánh chỉ là một con người khác khi ở bên cạnh nó. Con người xưa nay của anh chàng lạnh lùng lắm mà, làm sao có thể dễ dàng cởi mở zới nó nhu zậy? Không hiểu nỗi……..nói chung là anh chàng không biết làm thế nà