The Soda Pop
Ác bà tình nhân

Ác bà tình nhân

Tác giả: Lăng Báo Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323193

Bình chọn: 10.00/10/319 lượt.

đây.

Không sai, y nhất định phải thị uy một trận với Võ Duyệt Dương, để hắn đừng trưng ra khuôn mặt cau có trước mặt y nữa, y muốn nói cho hắn, y cưới hắn thì chính là phúc phận của hắn, không tính tới việc hắn là nam nhân thì hiện tại hắn cũng đã là tàn hoa bại liễu, y sau này sẽ thương yêu hắn.

Trấn Lan Ưng vô cùng hăng hái, lòng tin tràn đầy, ngồi lên ngựa thẳng tiến tới Duyệt Dương sơn trang.

Tôi tớ trong Duyệt Dương sơn trang còn chưa có trở về, trong trang vẫn vắng tanh như trước, y thẳng tiến tới phòng của Võ Duyệt Dương, mở cửa ra, y liền một trận nuốt nước bọt khi thấy trong căn phòng mờ sương bởi hơi nước, những giọt nước li ti đang đọng lại trên cơ thể băng phong ngọc cốt của Võ Duyệt Dương, Trấn Lan Ưng một trận phập phồng, y nhìn cũng biết Võ Duyệt Dương đang tẩy đi mật dịch dính trên cơ thể sau trận cuồng ái đêm qua.

Y cơ khát nhìn làn da trắng tuyết của Võ Duyệt Dương khi hắn đang ngồi trong bồn tắm, trên thân thể còn lưu lại ái ngân, chính là dấu vết sót lại khi đêm qua y ra sức cắn hút.

“Ngươi làm gì? Đi ra ngoài!”

Võ Duyệt Dương đang ngồi trong bồn tắm, đối với y phát hỏa, Trấn Lan Ưng nhìn hắn không sót một chỗ, nếu không nhờ bồn tắm che đậy hẳn cơ thể hắn trên dưới sẽ bị y nhìn ngắm một cách tường minh.

“Ta muốn nói với ngươi…ta…ta không phải là một nam nhân vô trách nhiệm, chuyện đêm qua, nếu đã phát sinh, ta nhất định cho ngươi một cái công đạo.”

Tốt, ít nhất thì y cũng không giống như trước hễ thấy mặt hắn là tìm cách chạy trốn, ít nhất thì y cũng dám đứng lại nói chuyện cùng hắn, mà ánh mắt của y hoàn toàn không có ly khai thân thể tuyệt mỹ của hắn.

Võ Duyệt Dương khuôn mặt thoáng ửng hồng, trống ngực đập thình thịch, vốn tưởng rằng Trấn Lan Ưng vì sợ hãi mà nói rõ ràng y không muốn chịu trách nhiệm, lại càng không nhớ chuyện đêm qua, thật không ngờ rằng sau một canh giờ quay lại, lại tuyên bố rằng y muốn chịu trách nhiệm.

“Ngươi vốn đã là tàn hoa bại liễu, bởi vậy đáng ra ngươi phải cảm tạ vì ta muốn thành thân với ngươi, ngươi và muội muội của ngươi sẽ đều gả cho ta, không phân biệt cấp bậc, mỗi người một buổi tối luân phiên nhau…”

Trấn Lan Ưng thao thao bất tuyệt tất thảy kết luận mà đám cẩu bằng hữu của y đã đưa ra ban nãy, càng nói âm lượng càng tăng, còn khuôn mặt Trấn Lan Ưng vốn ban nãy ửng hồng, chỉ trong thoáng chốc liền tái xanh rồi chuyển thành màu đỏ giận dữ.

Y nói hắn tàn hoa bại liễu đừng có vọng tưởng tề nhân chi phúc, lúc Trấn Lan Ưng nói hắn cùng Võ Duyệt Tâm không phân biệt thứ bậc, giọng điệu vô cùng dạt dào đắc ý.

“Ngươi nói cái gì?” Âm điệu của Võ Duyệt Dương liền trầm xuống, hơn nữa đây là âm thanh băng lãnh, khủng bố nhất từc từ trước tới nay.

Trấn Lan Ưng cũng không phải quá ngu ngốc, y liền cảm thấy không khí có chút không ổn, y theo bản năng lui về phía sau, Võ Duyệt Dương từ trong bồn tắm đứng lên, y gần như hít thở ngưng trệ khi nhìn ngắm thân thể tuyệt mỹ của Võ Duyệt Dương, hạ thân thẳng tắp đứng lên, y liền hồi tưởng cái nơi chật hẹp ấy một khi co rúm lại, thật khiến y sướng tới muốn chết.

“Ngươi là đồ biến thái hỗn đản!”

Võ Duyệt Dương dù sao cũng là con nhà võ, tuy công phu không quá cao siêu, nhưng so với người bình thường cũng mạnh hơn, hắn xuất chưởng, đem bồn tắm đánh về phía Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng vội vã tránh, tuy không bị bồn tắm đập trúng thế nhưng cũng bị dính nước, ướt toàn thân.

Lúc này, Võ Duyệt Dương tay cầm ghế, hướng Trấn Lan Ưng mà ném, tất thảy đồ vật trong phòng hiện tại đều bay về phía Trấn Lan Ưng .

Y ai oán kêu đau, thế nhưng y vô cách đối phó với Võ Duyệt Dương, nếu hắn muốn đánh y, thì y cũng để cho hắn đánh, có điều Võ Duyệt Dương mỗi một quyền đều là dốc toàn lực, đánh cho y đau nhức muốn chết.

Y vội vã thối lui, chạy ra ngoài, Võ Duyệt Dương choàng tạm tấm áo rồi phi thân ra ngoài truy sát Trấn Lan Ưng, Trấn Lan Ưng nuốt khan, thầm thì hai tiếng cảm thán, bởi Võ Duyệt Dương hiện tại chỉ mặc một tấm áo choàng mỏng, ánh mặt trời chiếu vào khiến thân thể Võ Duyệt Dương như ẩn như hiện, Trấn Lan Ưng hạ thân một trận đau nhức, y hận không thể lập tức đè Võ Duyệt Dương xuống mà thưởng thức hết lạc thú nơi tư mật của hắn.

“Đừng! Đừng bước lại gần đây!” Y sắp chịu không nổi, hạ thân đau quá.

“Ngươi là đồ biến thái hỗn đản, ta giết ngươi!”

Võ Duyệt Dương lao tới, Trấn Lan Ưng đưa tay ngăn chặn bàn tay nhỏ bé của Võ Duyệt Dương đang trảo loạn, còn tay kia vòng ra sau ôm lấy mông hắn, ngón tay hướng vào nơi tư mật sớm đã chịu không nổi kích thích, bên trong thật ướt, hắn là mật dịch y lưu lai đêm qua vẫn còn, Võ Duyệt Dương hét lên thất thanh.

“Ngươi đồ hỗn đản! Đau quá!”

Võ Duyệt Dương không ngờ y lại thô lỗ như vậy, sau khi đè lên thân thể hắn, y liền tiến nhập nơi tư mật khiến hắn đau đớn phát khóc, Trấn Lan Ưng trong lòng một trận đau xót, vội vã hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Võ Duyệt Dương, động tác cũng nhẹ nhàng xuống, đem hắn đặt lên chiếc bàn đá tại phòng ngoài, tách mở hai chân Võ Duyệt Dương ra, rồi đi vào, hông chuyển động càng lúc càng nhanh, khiến Võ Duyệt Dương cắn chặt môi dưới, thân thể v