XtGem Forum catalog
Ác Mộng Tình Yêu

Ác Mộng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325081

Bình chọn: 9.5.00/10/508 lượt.

hưng đòi hỏi phải chịu khó đọc sách giáo khoa và suy ngẫm.

Tôi vốn là kẻ chăm học, nên đề bài này tôi làm chỉ trong vòng có hơn hai mươi phút. Cũng may tối hôm qua tôi được hắn giảng qua nên có thể nắm vững được trọng tâm câu hỏi của cô giáo.

Tôi mặc dù vẫn còn hận và căm ghét hắn, nhưng vẫn ngưỡng mộ tài năng và trí tuệ của hắn. Nếu không có hắn, tôi không thể làm được bài kiểm tra hôm nay.

Trên môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt tôi lạnh băng. Tôi đang héo tàn, đang sầu úa. Dù sao tôi và hắn cũng đang đi trên hai con đường khác nhau.

Làm xong bài kiểm tra, tôi đọc lại hai lần, sửa lại lỗi chính tả và chỉnh lại một số chỗ tôi thấy không hài lòng, sau đó tôi mang lên nộp cho cô giáo.

Cả lớp kinh ngạc nhìn tôi, mắt họ tròn xoe, có bạn há hốc mồm, có người thì thầm nói chuyện to nhỏ với nhau. Chắc là họ không dám tin, khi thấy tôi có thể hoàn thành xong bài kiểm tra nhanh như thế. Trong số họ đa phần đều cho rằng tôi chủ quan nên làm ẩu, số còn lại cho rằng tôi hiểu đề nên làm nhanh.

Tôi không để ý đến họ, cũng không còn hơi sức để quan tâm đến suy nghĩ và đánh giá của họ dành cho tôi.

Vì tôi đã hoàn thành xong bài kiểm tra, nên tôi có thể xin phép cô giáo cho tôi ra ngoài để đi dạo.

Cô giáo vừa mới nói từ “Ừ, em đi đi”, tôi liền đeo túi xách trên vai, một tay đút vào túi quần, một tay buông thõng, tôi lững thững rời khỏi lớp. Dáng đi của tôi đầy cô đơn và buồn khổ.

Đôi mắt đỏ hoe, long lanh đầy nước của tôi, đã khiến bọn con trai trong lớp thương xót và ngơ ngác nhìn tôi. Còn bọn con gái đang thì thào hỏi nhau lí do tại sao, một cô gái hay dùng vũ lực như tôi, cũng có lúc yếu đuối và rơi lệ như một cô gái bình thường.

Đi ra hành lang, vòng qua hai lớp học ở bên cạnh, tôi dùng cầu thang ở bên trái của căn nhà. Tôi không muốn dùng cầu thang ở chính giữa, vì tôi không muốn Hoàng Anh nhìn thấy tôi. Người mà tôi không muốn gặp và không muốn nhìn thấy nhất lúc này, chính là hắn.

Khu vườn sau trường, nằm ở sát khu A, nên tôi bắt buộc phải băng qua một khoảng sân rộng, và có nguy cơ bị hắn bắt gặp bất cứ lúc nào. Tôi vừa đi, vừa cầu nguyện là hắn ngồi im ở trong lớp và không nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không, tôi sẽ bị hắn hỏi vô số câu hỏi, và nói cho tôi biết sự thật mà tôi muốn nghe hay muốn tiếp nhận.

Kéo cao cổ áo khoác, tôi run run bước theo từng viên gạch được lát trên sân trường, đầu tôi cúi thấp, mắt tôi nhìn xuống đất, tôi không có dũng khí nhìn mặt bất cứ ai. Tôi phải cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào trên khóe mắt.

Đi được một đoạn, không thể chịu đựng cảm giác khiếp sợ, lo lắng và phẫn nộ này nữa, tôi chạy thật nhanh ra sau khu vườn.

Cơ thể tôi lao đi với tốc độ tên bắn. Tôi chạy theo hướng đến hồ nước ở giữa khu vườn. Tôi muốn được ngồi trên ghế đá dưới gốc cây liễu, muốn được ngắm mây trời và mặt hồ nước trong xanh. Tôi cần làm cho tâm hồn mình tĩnh lặng lại, tôi không thể chịu nổi cảm giác hỗn loạn trong lòng mình. Tìm được ghế đá quen thuộc, tôi liền ngồi xuống. Không kìm nén được nước mắt, nên tôi đã rơi lệ. Tại nơi đây, tôi không cần phải tỏ ra mạnh mẽ và tỏ ra không có chuyện gì nữa.

Nếu đã đau khổ thì hãy cứ khóc đi. Chỉ khi nào có thể khóc, tôi mới trút hết được mọi nỗi đau, và vẩn đục trong tâm hồn mình.

Một chiếc khăn tay màu trắng chìa trước mặt tôi, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

_Em lau mặt đi ! Em khóc nhiều quá !

Tôi giật mình ngước mắt nhìn Khánh Phương. Tôi không nghĩ là có thể gặp mặt anh ở đây, và vào đúng lúc tôi đang đau khổ và cô đơn thế này.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt màu da cam của anh chưa có lúc nào lại phẳng lặng và bình yên đến thế.

_Anh đã quen nhìn thấy em cười, quen thấy hình ảnh nghịch ngợm và tỏ ra bất cần của em. Đây là lần đầu tiên, anh mới thấy em khóc. Có phải Hoàng Anh lại bắt nạt em đúng không ?

Nghe Khánh Phương nhắc đến tên Hoàng Anh, tôi lại khóc nức nở.

Anh luống cuống ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng anh bối rối và gấp gáp.

_Anh..anh xin lỗi. Anh không cố ý khơi gợi lại nỗi đau trong lòng em. Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi, dù sao khóc được vẫn tốt hơn cố dấu kín ở trong lòng.

Tôi run run đón nhận chiếc khăn tay màu trắng trên tay anh, tôi lau lệ trên má và trên mắt, giọng tôi nghẹn ngào và hơi khàn.

_Cảm…cảm ơn anh. Em thật xấu hổ, khi để anh bắt gặp hình ảnh em khóc như một đứa con nít thế này.

Anh chân thành bảo tôi.

_Em đừng nói thế. Mỗi cô gái đều là một bông hoa, dù có đôi khi bông hoa đó có thể khiến người khác bị chảy máu vì bị những chiếc gai trên thân cây đâm sâu vào tay, nhưng bông hoa nào cũng cần được nâng niu và che chở đúng không ?

Đôi mắt màu da cam của anh nhìn thật sâu vào mắt tôi, nụ cười trên môi anh hiền hòa giống hệt một bức tranh được phối màu một cách khéo léo và hài hòa. Nhìn anh cho tôi cảm giác bình yên và an tâm.

Sau một lúc, nước mắt cũng cạn khô, tôi không còn khóc sướt mướt nữa. Tôi ngượng ngùng trả lại chiếc khăn tay cho anh.

_Em…em xin lỗi vì đã làm bẩn chiếc khăn tay của anh. Hay là anh để em mang về nhà giặt sạch sẽ, sau đó em sẽ trả lại cho anh sau ?