Old school Easter eggs.
Ác Mộng Tình Yêu

Ác Mộng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324830

Bình chọn: 8.00/10/483 lượt.

Tôi nghĩ mình nên tránh xa Khánh Phương xa ra một chút.

Một chàng trai càng thâm trầm, thì lại càng nguy hiểm và có nhiều mưu kế. Tôi rất sợ những chàng trai thâm sâu khó đoán giống như Khánh Phương và Hoàng Anh. Tôi giờ giống hệt một con chim sợ đậu phải một cành cong. Đã từng đau đớn và bị phản bội một lần đến chết đi sống lại, tôi không muốn lập lại sai lầm này thêm một lần nào nữa.

Trên đường về nhà, Khánh Phương quan tâm hỏi tôi rất nhiều thứ, tôi chỉ đáp qua loa cho có lệ. Tôi lúc này chỉ muốn được yên tĩnh một mình, tôi không muốn bị ai quấy rầy hay làm phiền mình. Tôi rất sợ phải nói cho người khác biết suy nghĩ thật sự trong lòng tôi. Tôi giờ không dám tin tưởng một ai cả.

Đi được một đoạn khá xa, anh chân thành hỏi tôi.

_Em có muốn đến nhà anh chơi không ?

Câu hỏi không thể dự đoán trước của anh, khiến tôi lúng túng. Tôi hiểu bạn bè đến nhà nhau chơi, thì không có việc gì, cũng không cần phải suy nghĩ xa xôi. Nhưng vào lúc này, tôi không thể thân cận và tiếp xúc với anh quá nhiều.

Dường như đoán được tâm sự và khúc mắc trong lòng tôi, anh cười nhẹ.

_Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh muốn mời em đến nhà anh chơi, vì anh muốn cho em xem mấy bức tranh mà anh đã vẽ. Anh biết em rất thích vẽ tranh, nên muốn chia sẻ đam mê hội họa với em.

Nghe anh nói, tôi thấy yên lòng hơn nhiều.

_Em xin lỗi, em cũng rất muốn đến nhà anh chơi và xem mấy bức tranh của anh. Nhưng giờ em không muốn đi đâu cả. Để khi nào tinh thần em khá hơn, em sẽ đến nhà anh chơi sau.

Khánh Phương mặc dù hơi thật vọng và hơi buồn khi thấy tôi từ chối và không chấp nhận lời mời của mình, nhưng anh vẫn vui vẻ vì tôi đã không cự tuyệt hoàn toàn.

_Anh mời em ăn một bữa cơm trưa được không ? Bây giờ cũng đã hơn một giờ chiều rồi.

Tôi lắc đầu đáp.

_Em không thấy đói. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải nhịn đói đến tận bây giờ.

Khánh Phương cười thành tiếng, giọng anh ấm áp và nhẹ nhàng.

_Em khách sáo quá. Chúng ta là bạn không phải sao ? Bạn bè thì phải giúp nhau những lúc gặp khó khăn chứ ?

Tôi gượng cười. Lòng tôi đang nổi sóng, tôi không thể nào vui nổi. Nếu là trước kia khi nghe anh nói những lời này, thế nào tôi cũng cười to, và vui mừng vì mình có được một người bạn tốt và thân thiện giống như Khánh Phương, nhưng từ khi chuyện khủng khiếp đó xảy ra, tôi không còn cảm giác gì nữa. Về đến nhà tôi, anh dừng xe trước cổng.

Tôi run run trèo xuống xe. Cởi nón bảo hiểm, tôi bối rối trả lại cho anh. Tôi muốn mời anh vào nhà tôi chơi, nhưng tôi e không tiện, nên lại thôi.

Anh dường như hiểu được sự khó xử của tôi, nên cười thân thiện bảo tôi.

_Em vào trong nhà đi. Ngoài này gió to không tốt cho sức khỏe của em. Còn nữa, em nhớ phải ăn uống đầy đủ, nhìn em xanh xao và gầy yếu quá.

Tôi cảm động nhìn anh, hốc mắt tôi đỏ hoe.

_Cảm….cảm ơn anh. Anh mau đi ăn đi, anh đã nhịn đói từ sáng đến giờ.

Trước khi đi, anh còn cười vui vẻ, nói mấy lời động viên và an ủi tôi.

Tôi đứng im nhìn hình bóng anh, khuất dần sau đầu ngõ, tôi mới quay người, và bước về phía cánh cổng sắt màu xanh nhạt của nhà tôi.

Điều mà tôi không ngờ được là Hoàng Anh lại mở cổng sắt nhà hắn, và tiến nhanh lại gần về phía tôi.

Tôi vì quá tập trung vào suy nghĩ rối rắm của bản thân, nên không chú ý đến sự xuất hiện của hắn. Đến khi tôi bị hắn thô bạo đẩy đứng sát vào cánh cửa sắt, mặt hắn dí sát vào mặt tôi, tôi mới bàng hoàng tỉnh lại.

Hơi thở của hắn phả lên mặt tôi, mắt hắn tối sầm, môi hắn mím chặt, còn mặt hắn lạnh băng. Trông hắn chẳng khác gì một con diều hâu đang đi săn mồi về đêm.

Nhìn thấy hắn, trái tim tôi ngừng đập, hơi thở hỗn loạn. Cơ thể cao lớn của hắn đã tạo nên áp lực cho tôi, tôi không thể thở được.

_Anh…anh muốn gì ?

Cuối cùng lấy hết dũng khí của bản thân, tôi run run lên tiếng hỏi hắn.

Đôi mắt màu xanh nước biển của hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt tuấn tú của hắn như muốn xuyên thủng trái tim và cướp đi hô hấp của tôi.

_Cô đã ở bên cạnh cậu ta suốt cả buổi sáng hôm nay ?

Tôi cay đắng cười nhạt, hốc mắt đỏ hoe, tôi thực sự rất muốn khóc.

_Anh quan tâm đến tôi làm gì nữa ? Chẳng phải bây giờ anh đã có vợ chưa cưới rồi sao ? Anh nên dành câu hỏi này cho vợ của anh, anh đừng để ý đến đời tư của tôi nữa.

_Rầm !

Cánh cửa sắt bị hắn giận dữ và tức giận dùng tay đập mạnh vào, hắn cao giọng quát tôi.

_Cô im đi, tôi cấm cô không bao giờ được phép nói những lời này nữa. Tôi đã từng nói là tôi không cho phép cô có quan hệ với một bất cứ một chàng trai nào khác ngoài tôi, tại sao cô không chịu nghe lời tôi ?

Tôi khóc nức nở, giọng tôi nghẹn ngào.

_Phải, anh đã từng nói như thế ? Nhưng tôi biết phải làm sao đây, khi tôi bị ngất xỉu, anh đang ở đâu ?

Tôi cười chua cay, mắt tôi căm ghét nhìn hắn.

_Anh chỉ biết quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của anh thôi sao, còn tôi thì thế nào ? Tôi không được phép nhờ người khác giúp đỡ khi tôi gặp nạn hay sao ?

Hắn hốt hoảng nhìn tôi, bàn tay hắn run run chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của tôi, giọng hắn tắc nghẹn.

_Em…em đã bị ngất xỉu sao ? Em…em hiện giờ có bị đau ở chỗ nào không ?

Tôi mở to mắt nh