Disneyland 1972 Love the old s
Ai cho anh lên giường

Ai cho anh lên giường

Tác giả: An Tĩnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321873

Bình chọn: 7.5.00/10/187 lượt.

khi nào, đối với anh mà nói sự an toàn Long Hồ, mãi mãi là thứ đặt ở vị trí cao nhất, mà hôm nay, anh lại nói sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng mà, sự quan tâm như vậy, cô không cần, “Cám ơn thủ lĩnh, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn có thể tiếp tục đảm nhận công việc của mình, nếu như không còn chuyện gì khác, Linh Lan xin đi trước.” Cúi đầu, mắt cũng rũ xuống, cô giấu đi toàn bộ tình cảm, làm cho âm thanh của mình vẫn như cũ, rất mực cung kính.

Trái tim vì bộ dạng cúi đầu của cô, mà dâng lên một trận lửa giận ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi, Hàn Lạc Đình thật sự đã quên, trước kia cô luôn ở phía sau anh, cô giống như cái đuôi nhỏ của anh, nhưng từ lúc nào cô gái trước mặt lại trở thành một bộ dạng cung kính như vậy khi đối mặt với anh.

Anh cũng không vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, nhưng, càng nhìn đỉnh đầu cô, lửa giận trong lòng anh lại bộc phát, không nhịn được muốn bộc phát.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẫn nhịn, chỉ đáp nhẹ một tiếng, rồi rời khỏi nhà kính, đi tìm người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.

Tiếng bước chân rời đi, Đỗ Linh Lan ngẩng đầu lên, đáy mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, cô không muốn cho anh nhìn thấy, cô lại có một mặt hèn nhát vô dụng như vậy.

Nước mắt của phụ nữ, trừ Long Hồ ra, đối với anh mà nói tất cả đều là đáng khinh, không cần ngó ngàng.

Cô biết, cô đã làm bạn với anh hơn mười năm, tất cả đều biết.

Chương 2: Chương 1.2

Mười lăm năm trước.

Cô bé trắng nõn mũm mĩm, ngồi yên lặng trong một góc phòng, dùng đôi mắt to trong veo như nước, nhìn về phía chỗ bọn trẻ khác đang chơi đùa.

Trong tay cô là một con búp bê thỏ, nhưng cô chưa bao giờ rời xa con búp bê thỏ này, vì nó là của ba mẹ cô, sau cùng tặng lại cho cô như một món quà.

Hôm đó. . . . . . Là sinh nhật của cô, cô ở nhà đợi cha mẹ về, thế nhưng, cô đã chờ rất lâu, đợi đến cuối cùng, lại là một nhân viên phúc lợi xã hội, cùng với con búp bê thỏ này.

Nhân viên phúc lợi xã hội nói cha mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông, đã chết ngay tại chỗ, do cha mẹ cô đều là trẻ mồ côi, cho nên họ chỉ có thể đưa cô đến cô nhi viện, hai ngày sau, cô được người ta đưa đến nơi này.

Mới đến chưa quen, cô vô cùng sợ hãi, buổi tối lại khóc nức nở muốn tìm ba mẹ, cho đến khi nhân viên phúc lợi xã hội chăm sóc cô không chịu nổi mới quát: “Ba mẹ ngươi đã chết! Chết! Ngươi có hiểu hay không cái gì gọi là chết? Nói đúng hơn, bọn họ mãi mãi sẽ không trở về nữa, mãi, mãi, sẽ, không, về! Cho dù có khóc đến chết, bọn họ cũng sẽ không trở về nữa, ngươi đã hiểu ra chưa?”

Cô ngẩn ngơ tại chỗ, dùng một đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn người nhân viên đó, về sau, cô cũng không nhìn thấy người nhân viên đó nữa, nghe nói hình như viện trưởng biết được những lời người kia nói với cô…, cho nên đã đuổi việc người nhân viên đó.

Mặc dù không bao giờ nghe thấy những lời nói kia thêm lần nào nữa, thế nhưng những lời nói đó, từ lâu đã ghim chặt vào tim cô.

Cô trở thành một đứa trẻ không ai cần, nếu như không có người đồng ý nhận nuôi cô…, cô sẽ ở lại trong cô nhi viện, cho đến khi trưởng thành, sẽ rời khỏi nơi này.

Tuổi còn nhỏ cô không hiểu được thế nào gọi là nhận nuôi, cô vẫn luôn trốn ở một góc phòng, ôm con búp bê thỏ của mình, không nói chuyện, không quan tâm những người khác.

Rất ít người đến cô nhi viện nhận nuôi những đứa trẻ, vì phần lớn mọi người không muốn đưa về một đứa trẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho mình, từ đó số lượng trẻ em càng ngày càng nhiều, trách nhiệm cũng càng ngày càng nặng nề, những nhân viên phúc lợi xã hội, cũng thường bận tối mày tối mặt, không có thời gian để ý đến một đứa bé luôn lẳng lặng ngồi một góc, cũng không có giúp cô khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

Một đứa trẻ cao lớn đột nhiên xuất hiện tại trước mặt cô, cô lùi lại một bước, biết đứa trẻ kia lại đến gây sự với cô.

Những ngày này, đứa trẻ lớn nhất kia không biết bị cái gì kích động, lại đến gây sự với cô, không phải kéo bím tóc của cô, thì cũng đẩy cô ngã, làm cô ngã bị thương, cũng vì vậy, trên người của cô, xuất hiện rất nhiều vết bầm lớn nhỏ, sâu cạn không giống nhau.

“Con bé câm điếc kia, lại ngồi ở đây nhớ ba mẹ có đúng hay không?” Tên gọi khó nghe, cảm giác đau do bím tóc bị kéo, truyền vào trong tai.

Cô cắn môi, không nhìn cũng không để ý tới đứa trẻ kia, cho là cậu ta cũng giống như những lần trước, chơi chán rồi sẽ tự bỏ đi, nhưng cô lại quên, hôm nay cô còn ôm con búp bê thỏ quan trọng nhất.

Con búp bê trong tay, bỗng nhiên bị cướp đi, cô mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn đứa trẻ lớn nhất kia ném con búp bê của cô trên mặt đất, dùng bàn chân bẩn của mình đạp mạnh lên đầu con búp bê.

Nhìn con búp bê thỏ màu vàng nhạt bị đạp đến bẩn, cô đau lòng khóc, bước lên muốn mang con búp bê của mình về, nhưng gầy yếu như cô hoàn toàn không phải đối thủ của đứa trẻ kia, hai tay cậu bé duỗi một cái, đã đẩy cô ra xa, cô mất thăng bằng lùi về phía sau vài bước, chân lại sơ ý giẫm lên một quả bóng nhỏ trên mặt đất, trán ngay lập tức, nặng nề đập vào bức tường cứng rắn.

“Bịch” một tiếng động thật lớn, vang lên trong phòng kh