
nh và cô thật sự vẫn có thể sao? Viên Hỷ không dám thoải mái đến thăm anh, có phải đã chứng minh cô cũng mâu thuẫn như anh? Bộ Hoài Vũ bắt đầu không hiểu nổi mình, khi anh phát hiện ra Viên Hỷ không thể đối xử tự nhiên với mình, trong lòng anh thậm chí còn có chút vui mừng, anh không rõ tại sao, cũng không hiểu vì sao mình rõ ràng đã quyết tâm buông tay, mà tình cảm này ngược lại cứ đeo bám anh càng quyết liệt hơn? Khi ở bên Viên Hỷ, anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm ấy quan trọng đến mức nào, vậy mà khi chia tay, cảm giác này sao lại quặn thắt ruột gan đến thế?Anh không hiểu, tại sao rõ ràng đã định để tình cảm lùi vào dĩ vãng, sao lại khiến nó hoen rỉ thế kia? CHƯƠNG 22:Bộ Hoài Vũ lần này nằm lại trong bệnh viện hơn nửa tháng mới được bác sĩ thả ra, làm xong thủ tục xuất viện lại bị bác sĩ tóm lấy giáo huấn hơn tiếng đồng hồ mới xong. Về lại công ty bắt đầu bận rộn họp hành báo cáo, đến mười giờ tối người mới về hết, Bộ Hoài Vũ chỉ thấy mệt, ngồi một mình trên ghế day day huyệt thái dương, cũng có phần không hiểu tại sao mình lại phải liều mạng đến thế.Trương Hằng gọi điện cho anh, vừa nghe bảo anh vẫn còn trong công ty thì lập tức cuống lên, mắng Bộ Hoài Vũ cậu đừng bạc đãi bản thân mình như thế, vừa ra viện cậu đã lao đầu vào công việc, có phải cậu muốn sau này ngày nào mình cũng nằm húp cháo mới vừa lòng? Giờ tôi đến chỗ cậu, nửa tiếng sau cậu cút xuống đây ngay cho tôi, đừng để tôi đợi, nếu không chúng ta không xong với nhau đâu.Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần mệt mỏi, bảo Trương Hằng à, may cậu không phải là phụ nữ, nếu cậu là phụ nữ thật thì chắc chẳng ai cần, sao còn lắm điều hơn cả mẹ tôi thế? Cậu có phải đàn ông con trai không? Cậu bảo cậu quản lý tớ thế để làm gì? Làm như là vợ tôi không bằng!Trương Hằng ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục mắng trong điện thoại: “ĐM! Bộ Hoài Vũ! Tôi là ông nội cậu, bớt lắm lời đi, gặp mặt rồi nói, nếu tôi không đập cậu một trận thì tôi đi đầu xuống đất!”Bộ Hoài Vũ cúp máy, nhìn đống tài liệu trên bàn cũng không nén được thở dài, biết là tối nay dù thế nào cũng không thể làm xong, nên dứt khoát bỏ qua một bên, chỉ sắp xếp qua loa rồi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đợi thang máy mới phát hiện ra thang máy đang đi từ tầng 22 xuống, tim anh khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Viên Hỷ.Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, quả nhiên nhìn thấy Viên Hỷ đang dựa vào một góc, giống như lần đầu gặp cô trong thang máy, trên người cô toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi rũ đầu xuống, giống như một cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.Viên Hỷ mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy dừng lại, sau đó một người bước vào, có điều cô không ngẩng lên nhìn xem là ai, cũng lười nhìn, không quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế mà cứ đúng lúc này lại có một đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc công việc của hai người đều dồn vào mình cô, từ tám giờ sáng đến giờ mới kết thúc, chính cô cũng không rõ mình đã phải đối diện với đống bảng biểu phức tạp lằng nhằng trên máy tính bao lâu rồi, đầu óc đã không còn biết đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy một chút cũng thấy khổ sở.Bộ Hoài Vũ lặng lẽ ngắm nhìn Viên Hỷ một lúc, bỗng phát hiện ra trong tim mình như có một chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được, anh khẽ hỏi: “Vất vả lắm à?”Giọng anh không lớn, song vẫn khiến Viên Hỷ kinh ngạc run rẩy, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bộ Hoài Vũ, bất giác thấy hoảng loạn, tối qua cô còn nghe Bì Hối bảo Bộ Hoài Vũ chưa xuất viện, căn bản là không hề nghĩ rằng sẽ gặp anh trong thang máy, bây giờ lại thấy anh đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng trước kia, Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy, cười với anh, đáp: “Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi.”“Ồ,” Bộ Hoài Vũ khẽ ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cũng không còn nhìn Viên Hỷ, quay người đi.Viên Hỷ chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi không xuống được đến nơi, giống như trái tim cô. Viên Hỷ bắt đầu oán hận mình, tại sao không thể đối diện với anh một cách bình thản như không có việc gì? Tại sao phải trốn tránh Bộ Hoài Vũ? Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, xong mới ngẩng lên, đột ngột phát hiện ra Bộ Hoài Vũ trong gương đang nhìn mình, ánh mắt như chưa bao giờ rời khỏi cô.Phát hiện này khiến Viên Hỷ càng thêm mất tự nhiên, vội vội vàng vàng nhìn đi nơi khác, chỉ đờ đẫn nhìn bảng điện tử trong thang máy. Đang dằn vặt mình thì bỗng nghe Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ, hôm ấy có phải em…”“Không phải! Em không đi.” Viên Hỷ vội vã lên tiếng, như thể chính mình cũng nghe thấy nhịp đập điên cuồng của trái tim, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nghi ngờ nên lại cuống quýt bổ sung: “Nghe nói anh nhập viện, đúng không? Thật ngại quá, mấy hôm trước em đi công tác, không thể đến thăm anh được, sức khỏe anh hiện giờ ổn rồi chứ?”Bộ Hoài Vũ đang lặng lẽ nhìn cô trong gương, không nói gì, đúng lúc Viên Hỷ đang lo ngại anh phát giác ra gì đó thì anh bỗng cườ