Polaroid
Ai là ai của ai

Ai là ai của ai

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329382

Bình chọn: 7.5.00/10/938 lượt.

i cộng thử thời.

Hà Thích đuổi theo phía sau, gọi: “Đừng xuống nước, lạnh.”

Viên Hỷ cười rồi quay lại nhìn anh, thấy anh đứng đó, ánh trăng soi trên mày mắt anh, chưa bao giờ đẹp trai đến thế.

Hà Thích cười hỏi: “Thích không?”

“Vâng!” Viên Hỷ gật đầu.

Hà Thích đi chậm từng bước, rồi dừng lại trước mặt Viên Hỷ, tay từ sau lưng đưa ra, đó là một đóa hoa hồng. Viên Hỷ càng kinh ngạc đến độ không thốt nên lời, không biết anh còn giấu cả hoa trên xe từ lúc nào.

“Lấy anh nhé, Viên Hỷ.” Anh vừa nói, vừa quỳ gối xuống, giọng nói không che giấu được nỗi xúc động, tay kia nâng chiếc nhẫn lên trước mặt cô, “Trước kia anh đã hỏi, em bảo sẽ nhận món quà này rồi.”

Thì ra, món quà mà anh nói là chiếc nhẫn này! Viên Hỷ mới nhận ra anh đã có ý nghĩ cầu hôn này từ lâu rồi, mà lại còn mất công đưa cô đến bờ biển, cho cô một lời cầu hôn tuyệt đẹp và lãng mạn.

“Giữa trời và biển, trăng sáng làm chứng, Hà Thích tôi muốn lấy Viên Hỷ làm vợ, yêu thương bảo vệ cả đời, không bao giờ hối hận.” Anh nhìn vào mắt cô, nói ra từng câu từng chữ, nói xong còn thấp thỏm đợi cô trả lời, thấy Viên Hỷ cứ đứng đó im lặng, trái tim anh dần bất an, bèn khẽ hỏi, “Viên Hỷ?”

Viên Hỷ cố gắng mở to mắt, mím môi cười, đưa tay ra kéo Hà Thích, nói: “Anh đứng dậy, em có lời muốn nói, nói xong rồi anh muốn cầu hôn cũng không muộn, đến lúc đó em nhất định sẽ nhận lời.”

Hà Thích bán tín bán nghi đứng dậy, nhìn Viên Hỷ vẻ nghi ngại, cô cười cười, quay người đi nhìn biển, khẽ nói: “Em nói chuyện gia đình mình với anh trước vậy, anh cần phải có nhận thức tỉnh táo với tương lai của chúng ta…” CHƯƠNG 29Viên Hỷ bắt đầu kể chuyện từ lúc mình còn bé, chậm rãi nói hết cho Hà Thích nghe về bố mẹ, anh trai và gia đình, cuối cùng, cô mới quay lại nhìn Hà Thích, cười hỏi: “Bây giờ anh còn muốn cưới em không?”Hà Thích trầm tư một lúc, rồi hỏi: “Anh nghĩ anh đã rõ rồi, thứ nhất, anh trai em mãi mãi là trách nhiệm của em, vì anh ấy mà em không thể theo anh ra nước ngoài, đúng không?”Viên Hỷ cười, gật đầu.“Thứ hai, mẹ em hoàn toàn không thích anh, không sai chứ?”Viên Hỷ không biết anh rút ra kết luận này từ đâu, nhưng cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, năm ấy vì anh mà tình cảm giữa cô với mẹ mới bị sứt mẻ, có lẽ mẹ cô cũng không thích anh thật. Viên Hỷ cười, nói với vẻ thoải mái: “Hà Thích, nếu không thì chúng ta chỉ yêu nhau một lúc là được, thế nào? Như thế mọi người đều không cần gánh vác trách nhiệm, chia tay rồi đường ai nấy đi.”Hà Thích cúi đầu gặm nhấm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ừ, ý kiến đó cũng được.”Viên Hỷ đau nhói trong tim, nhưng khóe môi vẫn cố nhướn lên, cô không trách Hà Thích, nếu là ai khác cũng sẽ chết khiếp với gia đình cô, dù sao đó cũng chẳng phải là phiền phức một lúc nào đó, mà là gánh nặng cả một đời. Nhưng vì sao mà đã nghĩ kỹ lắm rồi, khi nghe câu trả lời đó của anh lại đau lòng đến thế?Hà Thích bỗng ngẩng lên nhìn Viên Hỷ, hơi nhíu mày lại, như nội tâm đang đấu tranh trong mâu thuẫn, rồi nói: “Nhưng anh vẫn thấy cưới em thì tốt hơn.”Nếu có thể thì câu chuyện này thật sự nên kết thúc ở đây, sau đó sẽ là cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và cô bé lọ lem…Chỉ tiếc là cuộc sống không như truyện cổ tích, nó vẫn tiếp tục, dù là bi kịch hay hỷ kịch, hoặc cũng có thể là náo kịch, thì cũng vẫn phải tiếp tục.Ngày hôm sau khi từ bờ biển về nhà, Viên Hỷ không dậy nổi nữa, đầu đau, sốt cao, nghẹt mũi… Mọi triệu chứng cảm cúm mà tivi hay quảng cáo đều xuất hiện ở Viên Hỷ, không thiếu cái nào! Có thể đó là hậu quả sau khi lãng mạn quá độ! Bì Hối bực bội nhét cốc nước vào tay Viên Hỷ, chua xót hỏi: “Hà Thích của cậu chuẩn bị cả ánh trăng, bãi biển, hoa hồng, và nhẫn nữa, lẽ nào không nhớ chuẩn bị áo ấm cho cậu? Bây giờ đã mùa nào rồi? Tháng mười rồi đấy! Nửa đêm nửa hôm ra biển cho gió nó thổi, sao chưa bị cóng chết đi?”Viên Hỷ uống cốc nước để nuốt viên thuốc, ngoan ngoãn nghe giáo huấn, cô còn phản bác được gì? Sự thực như lời Bì Hối nói, chẳng có gì để cãi lại, mà cổ họng cô đang đau kinh khủng, cũng lười đấu khẩu với bạn mình.“Viên Hỷ?” Bì Hối liếc cô một cái, “Cậu thật sự nhận lời cầu hôn của Hà Thích thế à? Có vội quá không?”Viên Hỷ rút hộp nhẫn từ dưới gối đầu ra đưa cho Bì Hối, mệt mỏi: “Đầu phát sốt lên, nhẫn cũng nhận rồi, cậu nói còn làm gì được?”Bì Hối mở hộp ra nhìn một cái, không nén được kêu lên một tiếng: “Woa! Hà Thích đúng là đại gia! Kim cương to như thế, mà còn là hàng hiệu nữa, chắc đắt tiền lắm! Chẳng trách cậu mụ mẫm đầu óc, nếu anh ta cầu hôn tớ, thấy chiếc nhẫn thế này thì chưa biết chừng cũng sẽ gật đầu luôn ấy chứ!” Nói xong là nhìn Viên Hỷ vẻ hoài nghi, hỏi, “Anh ta kiếm đâu ra lắm tiền thế này? Bên nhà vẫn cho tiền à?”Viên Hỷ cười khổ, “Có lẽ tiêu hết số tiền vừa kiếm được sau khi về nước rồi.”Bì Hối không kìm được bĩu môi, ném chiếc hộp về trước ngực Viên Hỷ, rồi nhìn cô và nói: “Xem cái vẻ mặt cậu kia, Viên Hỷ, đúng là đồ ủy mỵ, kim cương to không tốt à? Cậu nhìn vẻ mặt cậu kìa, như xẻo thịt cậu không bằng. Cậu đang vờ vịt đấy à? Trêu tức tớ chứ gì?”“Cậu bảo viên đá đó có ăn được có uống được không, tác dụng gì chứ?”