
ọng Hà Thích phát ra một tiếng, rồi mặt dày ôm Viên Hỷ chặt hơn, “Nhớ đấy, không để anh ôm, nên anh nhớ.” Đang nói thì trong phòng khách vẳng đến tiếng ho của bà Viên, khiến Hà Thích giật mình vội buông tay, kinh hoảng len lén nhìn ra ngoài cửa. Viên Hỷ cười cười, khẽ nói: “Không sao.”
Hà Thích vẫn sợ sệt, không dám đeo bám Viên Hỷ nữa, chỉ kéo cô đến trước mặt, tựa trán mình vào trán cô rồi dịu giọng hỏi: “Ngày mai có kế hoạch gì chưa? Có việc gì cần đến anh không?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngày mai anh có thể xin nghỉ một ngày không?”
“Ừ, anh nói với lão Từ một tiếng là được, có phải là vẫn đưa họ đi mua sắm?” Hà Thích hỏi.
“Không.” Viên Hỷ lắc đầu, “Anh trai em cứ đòi đi công viên chơi, em muốn nhờ anh đưa đi.”
Hà Thích lặng lẽ nhìn Viên Hỷ một lát rồi sau đó trịnh trọng gật đầu: “Ừ được, anh đưa đi chơi.” Dừng lại một lát rồi anh hạ giọng gọi: “Viên Hỷ?”
“Vâng?”
“Xin lỗi,” Anh khẽ nói, “Hôm qua… lúc dạo phố… Anh không cố ý, anh… chỉ thấy không quen… anh…”
“Đừng nói nữa.” Viên Hỷ đưa tay lên bịt miệng anh, “Không cần giải thích, em hiểu.”
Hà Thích thở dài, kéo Viên Hỷ vào lòng, dụi dụi cằm mình vào đầu cô, “Viên Hỷ, chúng ta phải kiên trì, mọi chuyện sẽ qua, có phải không?”
Viên Hỷ khẽ “ừm” một tiếng, hai tay vòng lại sau lưng anh, ôm lại.
Tiễn Hà Thích về rồi, Viên Hỷ vừa vào nhà thì bà Viên đã theo sau cô. Bà Viên quan sát nét mặt Viên Hỷ trước, rồi mới hỏi: “Con muốn nhờ Hà Thích đưa anh con đi chơi?”
Không biết do cánh cửa cách âm không tốt lắm, hay là do tai mẹ cô quá thính nữa. Viên Hỷ liếc nhìn cánh cửa rồi nhìn mẹ mình, cố gắng hỏi lại với giọng điệu bình thản nhất: “Mẹ, sau này đừng nghe trộm bọn con nói chuyện được không? Nếu mẹ muốn biết gì thì có thể hỏi con, cũng có thể ngồi cạnh mà nghe.”
“Ai nghe trộm? Có đâu cái kiểu nói mẹ mình thế hả?” Bà Viên mặt đỏ bừng, có vẻ xấu hổ bèn cắt ngang lời Viên Hỷ.
Viên Hỷ cười khổ một cách mệt mỏi, không trả lời mà vòng qua mẹ mình để vào phòng khách. Bà Viên túm ngay lấy cánh tay cô, “Cô đừng có trốn tôi mãi.”
Viên Hỷ ngừng lại, quay người đứng trước mặt mẹ, “Còn chuyện gì nữa?”
Bà Viên nói: “Tôi không yên tâm cái cậu Hà Thích kia.”
Viên Hỷ cười cười, có vẻ rất bất lực, “Con biết mẹ có thành kiến với Hà Thích, nhưng anh ấy là người tốt. Anh trai tuy trẻ con nhưng trong mắt người khác thì vẫn là một người đàn ông, mẹ có gì mà không yên tâm? Hơn nữa, con cũng đi cùng, mẹ vẫn thấy không ổn à? Năm ngoái con và Bộ Hoài Vũ cũng đưa anh trai đi chơi, chẳng vấn đề gì cả.”
Bà Viên sắc mặt dịu lại, có điều vẫn tỏ ra e ngại, “Hà Thích có ổn không? Mẹ vẫn thấy không yên tâm.”
Viên Hỷ thật không biết phải nói gì nữa, chỉ nhìn mẹ mình và kiên nhẫn giải thích: “Mẹ, con đã quyết định ở bên anh ấy rồi,” Rồi cô chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cho mẹ thấy, nói tiếp, “Mà bọn con đã đính hôn rồi. Nếu mẹ muốn để anh trai sau này sống cùng con thì tốt nhất là bây giờ hãy để anh ấy tiếp xúc nhiều với Hà Thích, ít nhất hai người có thể có tình cảm với nhau, như thế không ổn à?”
Bà Viên cuối cùng cũng có vẻ bị thuyết phục, vừa gật gù xong thì lại nghĩ đến Tiểu Hồng, “Thế Tiểu Hồng thì sao?”
“Cùng lắm đưa cô ta đi cùng.”
“Không được!” Bà Viên vội phủ quyết, “Anh trai con hễ vào công viên là như đứa trẻ ấy, không nên để Tiểu Hồng thấy thì hơn.”
“Nhưng mẹ à, Tiểu Hồng sớm muộn gì cũng sẽ biết tình trạng của anh thôi, mà mẹ cũng không nên giấu giếm chuyện này, như thế không đạo đức tí nào. Mẹ, đừng cưới vợ cho anh nữa, không được ư? Con và Hà Thích sẽ chăm sóc anh.” Có lẽ trong lòng vẫn còn lại chút hy vọng nên Viên Hỷ thử thuyết phục mẹ mình. Nhưng cô không thắng được sự cố chấp của bà, vừa nghe cô nói là sắc mặt bà Viên lập tức sa sầm, liếc cô một cái rồi hậm hực nói: “Cô đừng chơi trò này với tôi, tôi là mẹ cô, chả nhẽ tôi không biết tâm tư cô à, có phải Hà Thích lại nói gì với cô không? Nó không muốn cưới vợ cho anh cô chứ gì?”
Viên Hỷ cười mỉa mai, cuối cùng cũng chịu thua, cô cắn môi quay mặt đi hít thở một lúc rồi mới quay lại nhìn mẹ, hỏi: “Vậy mẹ bảo làm sao đây?”
Bà Viên trầm tư, bà cũng hết ý kiến rồi, Thanh Trác cứ nằng nặc đòi đi công viên chơi, không đi không được, thế thì đi, nhưng Tiểu Hồng thì sao? Nghĩ ngợi một lúc, rồi Bà Viên nghiến răng nói: “Đi thôi, đi hết, mẹ dặn dò anh con để nó đừng phá phách là được.”
Viên Hỷ lạnh lùng nhếch môi, không nói gì. CHƯƠNG 37Thanh Trác vừa nghe nói sẽ dẫn anh đi công viên trò chơi thì rất vui sướng, bà Viên và Viên Hỷ phải dỗ dành mãi mới chịu đi ngủ, hôm sau tỉnh dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng đã chạy ra phòng khách lay Viên Hỷ tỉnh giấc, cố đè nén niềm vui hét lên nho nhỏ: “Tiểu Hỷ, Tiểu Hỷ, dậy nhanh đi, lát nữa là muộn đó!”Viên Hỷ mò di động ra xem, mới có sáu giờ, nên cô đành khe khàng dỗ cho Thanh Trác đi ngủ thêm một lúc, bảo phải chơi cả ngày rất mệt, không ngủ đủ thì buổi chiều không có sức chơi đâu, cô sẽ phải đưa anh về sớm. Thanh Trác sợ không được chơi cả ngày nên đành ấm ức quay trở về phòng. Viên Hỷ không ngủ nổi nữa, mắt mở trừng nhìn sắc trời nhòa nhạt ngoài kia, trong đầu hoàn toàn