Teya Salat
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Tắc Mộ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323854

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

không nhớ tên của cô, chỉ biết là hai người cùng họ Trương mà thôi.

Tề Phỉ cũng im lặng, cô dừng lại một chút rồi nói: “Được rồi, người phụ nữ vừa nói chuyện điện thoại với cô là mẹ của con sao?”

Trương Ninh Giản: “Vâng ạ.”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ rất muốn tiếp tục hét nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy ba của con đâu? Anh ta là ai? Ở đâu thế?”

Trương Ninh Giản: “Không biết, hình như chết rồi.”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ: “…”

Trương Nhất Manh: “Con …”

Tề Phỉ sợ hãi hỏi: “Bạn nhỏ, rốt cuộc con mấy tuổi rồi?! Sao giọng của con lại nam tính, quyến rũ quá thế? Hoàn toàn không giống giọng trẻ con tí nào! Còn nữa, sao con lại có thể nói ba của con đã chết bình tĩnh như vậy chứ?”

Trương Ninh Giản: “…”

Anh đưa điện thoại cho Trương Nhất Manh, nhíu mày nói: “Cái cô này kỳ cục quá, con không nói chuyện với cô ấy nữa đâu.”

Xem ra, những điều Tề Phỉ mới vừa nói, Trương Ninh Giản không hiểu …

Miễn cưỡng nhận điện thoại, Trương Nhất Manh nói: “Cậu yên lặng đi, anh ta không phải con của tớ đâu …”

Còn chưa nói hết, góc áo đã bị Trương Ninh Giản giật giật, ánh mắt anh trong trẻo nhìn Trương Nhất Manh, như đang muốn nói “Sao mẹ lại không nhận con …”

Trương Nhất Manh: “Con ngoan, xê ra một chút đi, đợi lát nữa mẹ mới giải thích cho con …”

Giọng của Tề Phỉ truyền đến: “Cậu còn dám gạt tớ, mới vừa rồi còn tự xưng là mẹ …”

Trương Nhất Manh: “Tớ chỉ lừa anh ta thôi mà …”

Trương Ninh Giản: “Mẹ … Huhu…”

Trương Nhất Manh quăng điện thoại xuống đất: “Thôi đi, hai người có thể yên lặng được không?! Tôi chẳng giải thích nữa, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”

Vừa rồi nàng quẳng nó xuống đất hơi mạnh tay một tí, thế là cái điện thoại lăn hai vòng trên đất, sau đó một ánh sáng lóe lên, cuối cùng là màu đen kịt hoàn toàn.

Trương Ninh Giản vừa kinh ngạc, vừa cẩn thận đến gần Trương Nhất Manh: “Mẹ … mẹ sao vậy …”

Trương Nhất Manh: “Đau lòng …”

Trương Ninh Giản: “?”

Trương Nhất Manh: “Hu hu hu hu hu…”

***

Điện thoại của Trương Nhất Manh đã bị hư, nhưng thẻ nhớ bên trong vẫn còn dùng được, cô mượn dì Thu một cái điện thoại di động, dì Thu lập tức nói, cái điện thoại này coi như cho cô.

Trương Nhất Manh nhìn cái điện thoại có một ngàn của mình, rồi nhìn sang cái điện thoại mắc tiền bên cạnh, đột nhiên rất muốn cảm ơn Tề Phỉ.

Vừa mới cắm thẻ nhớ vào điện thoại mới, Tề Phỉ đã gọi đến, Trương Nhất Manh thở dài một hơi, nhưng vẫn nhận điện thoại.

Lúc này, Tề Phỉ không dám sử dụng chiêu sư tử rống nữa, cô nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy … Tớ cảm thấy rất sợ …”

Trương Nhất Manh rất muốn nói, phải là cô sợ mới đúng chứ?

Suy nghĩ một hồi, Trương Nhất Manh nói: “Haiz, bây giờ giải thích không tiện, tóm lại tớ chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu đừng hỏi nhiều, biết nhiều không tốt cho cậu … Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi tớ sẽ về bệnh viện. Nếu như cậu của tớ tới, cậu nhất định không được nói cho ông ấy biết chuyện tớ đã từ chức, biết chưa? Cứ nói tớ đang đi công tác là được rồi!”

Tề Phỉ nói: “Cậu chỉ là một y tá quèn thôi, đi công tác cái gì chứ …”

Trương Nhất Manh “ặc” một tiếng, nói: “Hừ, mặc kệ đi, cứ làm theo lời tớ nói là được rồi…”

“Được được được, tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng sau này cậu nhất định phải nói đã có chuyện gì xảy ra cho tớ nghe, biết chưa?” Thấy Tề Phỉ không hỏi nữa, Trương Nhất Manh thở dài một hơi, nói: “Ừ, nhất định.”

Tắt điện thoại, Trương Ninh Giản ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh Trương Nhất Manh, chớp chớp mắt nhìn cô : “Mẹ, mẹ không vui sao?”

Trương Nhất Manh ngơ ngẩn, Trương Ninh Giản vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày của Trương Nhất Manh, anh cố gắng hàng lông mày đang nhíu chặt của cô ra: “Mẹ đừng nhăn nhó nữa.”

Trương Nhất Manh bỗng cảm thấy cảm động, nói: “Ừ.”

Trương Ninh Giản nói tiếp: “Nhăn nhó nhiều quá sẽ mau già đó.”

“… Cám ơn lời nhắc nhở của con.”

***

Buổi tối, Trương Ninh Trí có gọi điện về, khi điện thoại của Trương gia vang lên, Trương Nhất Manh rất biết điều không nhận, nhưng dì Thu lại quay sang bảo cô: “Cô Trương, đại thiếu gia tìm cô.”

Trương Nhất Manh căng thẳng nhận điện thoại, đáp: “Có … có chuyện gì vậy?”

Trương Ninh Trí nói: “Tôi phải đi công tác một chuyến.”

Trương Nhất Manh: “Ừm …”

Cô nghĩ, sao còn phải xin phép với cô làm gì?

Trương Ninh Trí nói tiếp: “Chăm sóc Ninh Giản cho tốt, ngày mai sẽ có người đến dạy Ninh Giản một số kiến thức cơ bản.”

Ồ, ra là thông báo chuyện này …

Trương Nhất Manh nghi ngờ nói: “Tôi cảm thấy anh ta chẳng mất tí kiến thức nào cả.”

Trương Ninh Trí nói: “Cô hỏi Ninh Giản xem, 37 nhân 73 bằng bao nhiêu.”

Trương Nhất Manh: “…”

Cô xoay người hỏi anh, Trương Ninh Giản không hiểu nhìn cô, sau đó nói: “3701”.

Trương Nhất Manh nói với Trương Ninh Trí: “Anh ấy bảo là 3701.”

Trương Ninh Trí: “…”

Trương Ninh Trí nói: “Phép tính này vốn đơn giản đối với nó … Dù sao thì cũng có giáo viên đến dạy nó, nhưng không biết nó có chịu học hay không, cô phải khuyên bảo cho tốt, tốt nhất là học cùng với nó luôn đi.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Trí: “Có vấn đề gì sao?”

Cô muốn tăn