XtGem Forum catalog
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Tắc Mộ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324323

Bình chọn: 8.00/10/432 lượt.

ất Manh lên, cô hét lên một tiếng, nhưng bị cô ta bịt miệng lại, Tưởng Quân nói: “Kêu cái gì mà kêu, chúng ta đều là phụ nữ, lại chẳng có quan hệ gì, cô chưa bao giờ đến nhà tắm công cộng à? Chưa bao giờ đến suối nước nóng à?”

Trương Nhất Manh rơi lệ, làm sao mà giống nhau chứ, tự nhiên có người vén áo cô lên xem cô có sợ không…

Tưởng Quân lấy tay sờ sờ bụng cô, không phát hiện cái gì khả nghi, đang chuẩn bị cởi quần Trương Nhất Manh thì cô ta nhíu mày, rút thắt lưng của cô ra.

Trương Nhất Manh: “… … …”

Tưởng Quân không tiếp tục nữa, cầm cái thắt lưng lên, sửa sang lại quần áo cho Trương Nhất Manh rồi đưa cô ra ngoài, ném cái thắt lưng cho Tả Hưởng: “Đây.”

Tả Hưởng kiểm tra cái thắt lưng, được một hồi thì rút ra một miếng kim loại nhỏ nhỏ, Trương Nhất Manh ngẩn người, cô cũng có biết từ khi nào nó xuất hiện đâu…

Tả Hưởng nói: “Đây là cái gì?”

Trương Nhất Manh: “Không biết nữa, chắc là cái thiết bị định vị gì đó mà anh nói đấy!”

Tả Hưởng: “…”

“Mẹ kiếp , đúng là sơ sót.” Tả Hưởng phiền não lắc lắc đầu, vừa nắm đầu Trương Nhất Manh xuống dưới, vừa gọi điện thoại.

Tưởng Quân chẳng có phản ứng gì, lấy một điếu thuốc ra tiếp tục hút, đi theo đằng sau hai người.

“Hừm, lại không nghe.”Tả Hưởng nheo mắt. “Xem ra cái này đúng là máy định vị rồi.”

Hắn tiếp tục gọi một cú điện thoại khác, chắc hẳn là kêu bọn Đại Bính chạy đến, Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Tưởng Quân đang hút thuốc đằng sau, Tả Hưởng thì vì nghe điện thoại nên thả lỏng tay cô, suy nghĩ trong tích tắc, cô giật tay hắn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy!

Còn chưa chạy được hai bước, Trương Nhất Manh cảm giác được ót của mình bị đánh một cách tàn bạo, cô ngừng chạy, đầu óc choáng váng từ từ nằm xuống, nhìn thấy một cái PSP màu trắng…

Tả Hưởng chết tiệt….

Vào lúc cô ngã xuống đất, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô thấy một người đang chạy qua khúc quanh, người đó mang một đôi giày da thủ công cao cấp…

Là người đến cứu cô sao?

Chương 26

Trương Nhất Manh khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh toàn là màu trắng, một lúc lâu sau mới phản ứng được mình đang ở trong bệnh viện, mà thứ cô đang nhìn là trần nhà…

Ót của Trương Nhất Manh vẫn còn hơi đau, cô quay đầu sang bên cạnh, nhìn thấy Trương Ninh Trí, thấy cô tỉnh rồi, Trương Ninh Trí đứng dậy nhấn chuông, sau đó hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”

“Ừm… Ót còn đau một chút, những chỗ khác thì không sao.” Trương Nhất Manh trả lời xong cảm thấy hơi mệt, thấy mình thoát khỏi nguy hiểm rồi, cũng thả lỏng hơn.

Cô nhắm mắt lại, một lúc sau có bác sĩ đến kiểm tra cho cô, nói là không có vấn đề gì, đợi bác sĩ và y tá rời khỏi, trong căn phòng to chỉ còn lại Trương Ninh Trí và cô, Trương Nhất Manh bỗng nhớ ra gì đó, cô mở mắt nói: “À, lúc tôi té xuống thấy có người chạy đến, là cô sao?”

Trương Ninh Trí lạnh lùng nhìn cô.

Trương Nhất Manh gấp gáp hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trương Ninh Trí lắc đầu: “Không có gì.”

“Còn Tả Hưởng?” Trương Nhất Manh vừa nghĩ đến hắn, đầu lại thấy đau, “Hắn đâu rồi?”

Trương Ninh Trí nói: “Chuyện này cô đừng quan tâm!”

Trương Nhất Manh nói: “Tôi làm sao mà mặc kệ được hả! Hắn đang phạm pháp đó anh có biết không!!!”

Cô hét lên xong, đau đầu tới nỗi muốn khóc.

Trương Ninh Trí: “…”

Trương Nhất Manh chợt nhớ ra, hình như thân phận của cô không thích hợp để mắng Trương Ninh Trí…

Trương Nhất Manh vờ như lơ đãng nói: “Dù sao thì hắn ta cũng không đúng, cuối cùng còn lấy cái PSP ném vào tôi, đường đường là đàn ông mà sao lại làm vậy chứ! Hừm! Tưởng Quân đâu?” ,

“Tưởng Quân và Tả Hưởng đang ở cùng nhau, chuyện này tôi sẽ xử lí, sau này nhất định không xảy ra chuyện này nữa.” Trương Ninh Trí cau mày nói, nhìn anh rất kì lạ nhưng dù cho Trương Nhất Manh có hỏi thế nào đi nữa, Trương Ninh Trí cũng không trả lời, làm Trương Nhất Manh cảm thấy vô cùng kì lạ.

Nếu nói Trương Ninh Trí muốn lén giải quyết Tả Hưởng thì tuyệt đối không phải rồi, huống chi khi đó Tả Hưởng cho anh một gậy, anh vẫn yên lặng không nói gì, dường như cái từ “xử lí” không chỉ việc trừng phạt Tả Hưởng, mà là để nói về một điều khác.

Anh cũng chẳng muốn Tả Hưởng phải trả giá gì cả, thậm chí còn bao dung cho hắn ta, điều này thật không hiểu nổi.

Trương Nhất Manh suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, Trương Ninh Trí bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, khi về hai tay mang đầy thức ăn.

Trương Nhất Manh: “… Cám ơn.”

Trương Ninh Trí khựng lại, sau đó đưa cho Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh chú ý đến vẻ mặt của anh, hiểu ra: “Anh không phải mua cho tôi sao?”

“Ừ, từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn gì cả.” Trương Ninh Trí hờ hững nói, “Cô đói thì ăn đi, tôi đi mua thứ khác.”

Trương Nhất Manh quýnh lên, nhanh chóng nói: “Không không không, tôi không ăn đâu, dù gì tôi cũng không đói, anh ăn trước đi. Dù gì thì tôi cũng không tiện ăn.”

Trương Ninh Trí gật đầu, nhận lấy túi đồ ăn cô đưa, tuy ngồi trên ghế ăn nhưng tư thế tao nhã chẳng khác gì lúc ở nhà, Trương Nhất Manh lén nhìn anh, nghĩ đến việc mình trước khi té ngã nhìn thấy Trương Ninh Trí, không khỏi cảm động.

Đợi anh ăn xong, cô mới