Old school Swatch Watches
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323340

Bình chọn: 10.00/10/334 lượt.

ứ tốt đều phải đưa nàng ăn trước! Viễn Tu quên ~ ừm! Nương tử, này cho nàng ăn!”

Nói xong cầm miếng đùi gà, cười đến đáng yêu, đưa tới trước mắt Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu nhìn miếng đùi gà, lại nhìn lại vẻ mặt của Cung Viễn Tu, lại nhìn lại đùi gà, lại nhìn lại hắn, không thể tin được chậm rãi lắc đầu cười:

“Không thể nào……”

Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu ngây người bất động, cẩn thận hỏi:

“Nương tử, nàng không ăn sao? Không ăn có thể cho ta ăn không ? Ta thích nhất ăn đùi gà !”

Vu Thịnh Ưu mạnh đứng lên, xoay người, mở cửa phòng hét lớn:

“Người tới! Người tới a!”

Không đến một hồi, Cung phu nhân mang theo một đại đội gia đinh tì nữ cầm đèn lồng đỏ thẫm tiến lại. Cung phu nhân ý cười trong suốt nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi:

“Ưu Nhi, chuyện gì ồn ào vậy?”

Vu Thịnh Ưu vung ống tay áo, có chút cả giận nói:

“Cung phu nhân, cha ta Vu Hào Cường từng đã cứu tính mệnh một nhà bốn người Cung gia có phải thế không.”

Cung phu nhân khẽ cười một tiếng nói:

“Đương nhiên, đại ân đại đức bản cung tự nhiên khắc trong tâm khảm.”

“Vậy các người…… Các người sao có thể làm cho hắn…… Làm cho hắn cùng ta thành thân chứ? Ta muốn là một trượng phu! Không phải một……”

Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn vào trong phòng, Cung Viễn Tu cũng đang nhìn nàng ngây ngốc cười, TMD, lão nương có cuồng kết hôn nữa cũng không thể gả ột ngốc tử a!

“Ưu Nhi lời ấy sai rồi.”

Cung phu nhân dáng vẻ ngàn vạn đi vào phòng, lấy ra khăn lụa mềm nhẹ lau sạch miệng cho Cung Viễn Tu:

“Cung gia ba nhi tử đều có các tật xấu, thời điểm ngươi được gả tới, bản cung sợ ủy khuất ngươi, cho nên bỏ qua các quy tắc có sẵn, lệnh cho Cung gia ba nhi tử đều phải ra cho ngươi lựa chọn, ngươi đã chọn Viễn Tu nhà chúng ta, sao giờ lại trách bản cung đây?”

“Khi đó…… bà không có nói hắn…… hắn là một kẻ ngốc!”

“Câm miệng!”

Cung phu nhân trừng mắt phượng, hiển lộ uy nghiêm hoàng gia, bà có thể dễ dàng tha thứ người khác nói bà không phải, nhưng không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào vũ nhục con trai của bà. Vu Thịnh Ưu bị uy nghiêm của bà áp chế đành yên lặng câm miệng. Cung phu nhân nghiêm khắc nhìn Vu Thịnh Ưu nói:

“Tướng công là ngươi chính mình chọn, bái đường cũng đã lạy, động phòng cũng vào, lại chính miệng kêu Viễn Tu ba tiếng tướng công, cho dù phụ thân ngươi đến đây, việc này cũng không chấp nhận được bất luận kẻ nào đổi ý. Ngươi từ hôm nay trở đi chính là tức phụ của Cung gia chúng ta, thê tử của Cung Viễn Tu.”

“Không được! Ta mặc kệ! Các người…… các người hãm hại ta!”

“Ưu Nhi cũng đừng quên hôm nay ở trên đại đường đã phát lời thề.”

“Không phải là sét đánh thôi sao! Bà làm cho sét đến đánh ta đi! Ta……”

Vu Thịnh Ưu chỉ lên trời, vẻ mặt kiêu ngạo còn chưa nói hết câu quyết tử, một tia chớp bùm bùm bổ xuống, vừa lúc đánh ngã một gốc cây hoa quế trước cửa. Cung phu nhân buồn cười nhìn Vu Thịnh Ưu, ngón tay Vu Thịnh Ưu đang chỉ lên trời cuống quít rụt trở về, không thể tin được trừng mắt nhìn cây hoa quế ngoài cửa. Cung Viễn Tu bị tiếng sấm dọa sợ tới mức oa một tiếng ôm lấy Vu Thịnh Ưu, đáng thương hề hề nói:

“Nương tử, sét đánh ! Rất sợ đó!”

Vu Thịnh Ưu bị ôm toàn thân cứng ngắc, trên trán gân xanh nhảy dựng nhảy dựng, hai tay bắt buộc chính mình đè nén ý nghĩ muốn bóp chết hắn.

“Xem ra Viễn Tu nhà chúng ta thực thích Ưu Nhi đấy. Kia.. bản cung sẽ không quấy rầy các con. Ha ha –”

Cung phu nhân ý cười trong suốt tiêu sái ra khỏi phòng, lúc ra tới cửa phòng bỗng nhiên quay đầu nói với Cung Viễn Tu:

“Viễn Tu, cơm nước xong hẳn là phải làm gì nha?”

Cung Viễn Tu méo mó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ôm lấy Vu Thịnh Ưu kêu to:

“Cơm nước xong, động phòng thôi!”

“A — ta không cần!”

Vu Thịnh Ưu sợ hãi dùng sức giãy đạp. Cung phu nhân cười ha ha ra khỏi phòng, hai tì nữ áo xanh nhẹ nhàng đem cửa phòng khóa lại. Trong phòng, Cung Viễn Tu ôm Vu Thịnh Ưu bước tới hỉ giường màu đỏ, Vu Thịnh Ưu ra quyền đánh, ra chân đá, một chút tác dụng cũng không có, cuối cùng vẫn là bị hắn gắt gao đặt ở trên giường mềm mại. Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Tu nằm trên người mình, thực cảm thấy thời khắc nguy cơ lớn nhất đến! Được rồi! Tiểu tử ngươi dám động vào ta, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận! Cung Viễn Tu cởi quần áo chính mình, chỉ còn lại có một bộ quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng mặc ở trên người, hắn cởi xong quần áo của mình lại duỗi tay cởi quần áo Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu liều mạng chống cự lại:

“Ngươi muốn thế nào? Đừng cởi! A! Đừng cởi a!”

Mũ phượng, hắn cởi! Khăn quàng vai, hắn cởi! Gả y, hắn cởi! Vu Thịnh Ưu hai mắt đẫm lệ mông lung liều mạng chống cự, nhưng nàng làm sao có thể là đối thủ của Cung Viễn Tu đâu? Lúc Vu Thịnh Ưu bị cởi chỉ còn lại có một bộ quần áo trong màu trắng, nàng bi phẫn nghĩ : Ông trời a! Vì sao ngươi lại đối xử như vậy với ta! Vì sao a vì sao a!! Ta cũng không muốn có một ngốc tử tướng công sau lại có một đứa con ngốc a! Ngay tại thời điểm Vu Thịnh Ưu cảm thấy trinh tiết khó giữ được, Cung Viễn Tu cư nhiên dừng tay, hắn kéo chăn đắp trên người mình cùng Vu Thịnh Ưu, sau đó hai tay gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu, nằm xuống, nhắm mắt, ngủ! Vu Thịnh Ưu