Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323212

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

n Hàm cười khẽ, nhìn xuống không trả lời, tại lúc Vu Thịnh Ưu nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn từ từ nói:

“Ta cũng có chút không quen. Nhưng mà……”

Cung Viễn Hàm cười yếu ớt:

“Kia mới là đại ca, sáu năm trước đại ca chính là như vậy, kinh tài phong dật, túc trí đa mưu, võ nghệ cao cường, làm cho người ta kính nể không thôi.”

Cung Viễn Hàm thanh âm dùng dễ nghe nhẹ nhàng nói xong, Vu Thịnh Ưu lẳng lặng nhìn bên mặt hắn, khuôn mặt tươi cười tao nhã, ngữ điệu vân đạm phong khinh. Viễn Hàm nói:

“Kia mới là bộ dáng một người nam nhân nên có.”

Viễn Hàm còn nói:

“Ngươi hẳn là nên cao hứng vì hắn, ta cũng vậy.”

Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng nắm tay, không nói chuyện, đúng vậy, nàng hẳn là nên vì hắn mà cao hứng a, không có người nào muốn làm kẻ ngốc, huống chi là một người đang xuất sắc như Viễn Tu như vậy? Nhưng cảm giác của nàng, vì sao lại tuyệt không hề vui vẻ khi thấy hắn trở lại, ngược lại, lại hận không thể lấy xuân dược độc cho hắn ngốc lại? Vì sao…… Nàng lại ích kỷ như thế? Vu Thịnh Ưu gắt gao cắn môi, bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua mình tìm đại một lý do để chạy tới phòng nhị tẩu, trong mắt Cung Viễn Tu thoáng một tia bi thương, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn mỉm cười để nàng rời đi…… Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, ngửa đầu, dùng sức trừng mắt nhìn trời xanh, sau đó quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm nói:

“Ngươi nói đúng, chúng ta hẳn là nên vui vẻ vì hắn, kỳ thật vốn nên vui vẻ, ta là nữ nhân, đương nhiên phải để tướng công bảo hộ, ngươi là đệ đệ, đương nhiên phải để ca ca yêu thương, vốn nên như vậy a! Đúng không?”

Cung Viễn Hàm lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng tay, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng nói:

“Ngốc nghếch, ngươi là nữ nhân mà, muốn khóc thì khóc đi.”

Vu Thịnh Ưu mím mím miệng, cúi đầu, nước mắt nháy mắt chảy xuống theo khóe mắt:

“Nhưng mà ta thật sự rất khổ sở……”

Cung Viễn Hàm ngẩng đầu, nhìn chim chóc đậu trên cây, nhẹ giọng nói:

“Chim non trưởng thành, luôn muốn giương cánh bay cao .”

“Con chim non này nhà ngươi trưởng thành cũng quá nhanh rồi.”

Vu Thịnh Ưu ngửa cổ ấm ức. Cung Viễn Hàm cười:

“Mặc kệ là nhanh là chậm, chim mẹ luôn mất mát .”

“Vậy con chim bố đâu?”

Vu Thịnh Ưu nhìn hắn hỏi. Cung Viễn Hàm tránh vấn đề, nhẹ giọng hỏi lại:

“Nhìn hắn bay cao trong trời xanh rộng lớn, không phải cũng rất tốt sao?”

“Ta càng thích bẻ gẫy cánh hắn, đánh gãy chân hắn, độc ngốc đầu óc hắn, đem hắn cột vào bên người, không cho hắn bay!”

Vu Thịnh Ưu lau khô ánh mắt nói dỗi.

“Ha ha.”

Cung Viễn Hàm không trả lời, chỉ ngửa đầu, cười yếu ớt nhìn phía chân trời chim chóc bay lượn, thật lâu, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Có lẽ…… người mất mát, cũng không phải chỉ có một mình Vu Thịnh Ưu…… Chạng vạng, Vu Thịnh Ưu một mình đi về khách sạn, một canh giờ trước, Viễn Hàm đã bị Viễn Hạ kêu đi, tựa hồ có chuyện trọng yếu. Con đường nhỏ trên núi luôn mang theo một mùi cỏ xanh đặc hữu, ở phía xa, lửa đỏ tịch dương chậm rãi trầm xuống, bỗng nhiên một trái cầu lớn giống như từ thái dương lăn ra, xoát xoát xoát liền lăn đến trước mặt nàng nói:

“Lão bà đại nhân, hóa ra nàng ở đây a?”

Vu Thịnh Ưu phù ngạch, nâng tay, làm một động tác vô lực:

“Những lời này ta đã nói nhiều lần rồi , ta không phải lão bà ngươi a.”

Ái Đức Ngự Thư nghe mà như không nghe, vẻ mặt tươi cười nói:

“Hiểu hiểu hiểu ~ ta tìm nàng đã một ngày .”

“Tìm ta để làm chi?”

Vu Thịnh Ưu tò mò hỏi. Ái Đức Ngự Thư cười:

“Mang nàng về Quỷ Vực môn.”

“Mang ta về Quỷ Vực môn?”

Bàn Tử thực rõ ràng gật đầu. Vu Thịnh Ưu buồn cười nhìn hắn:

“Vì sao ta lại phải theo ngươi trở về a?”

“Bởi vì ta thích nàng nha.”

Bàn Tử đương nhiên nói. Vu Thịnh Ưu trầm mặc một hồi, như là còn thật sự suy nghĩ nói:

“Nhưng mà ta không thích ngươi.”

Bàn Tử không bị đả kích chút nào, gật gật đầu nói:

“Cho nên ta muốn mang nàng trở về a, cảm tình là phải bồi dưỡng a, mỗi ngày cùng một chỗ, nàng sẽ phát hiện thấy ta tốt lắm.”

Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, nàng biết hắn là một người chấp nhất, nàng biết hắn rất tốt với nàng, nàng cũng biết cảm tình của hắn là thật , cho nên nàng phải cự tuyệt, hung hăng , không chừa đường sống, tuyệt không ái muội, đây là nguyên tắc nhất quán của Vu Thịnh Ưu.

“Ái Đức Ngự Thư, ta nói cho ngươi biết. Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thích ngươi, đừng lãng phí thời gian .”

Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bình tĩnh nói xong, xoay người muốn chạy, lại bị hắn giữ chặt.

“Ta biết.”

Ái Đức Ngự Thư thẳng tắp nhìn nàng:

“Ta biết nàng không thích ta béo, không thích hắc mao trên mặt ta, nàng không thích tính tự cao của ta, hiện tại nàng không thích ta. Đúng hay không?”

“Không…… Không phải……”

Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn:

“Trước kia, ta cũng nghĩ rằng, ta không thích ngươi, là vì vẻ bề ngoài của ngươi, nhưng mà hiện tại ta mới biết được, ta không thích ngươi, không phải bởi vì ngươi không tốt, mà là, đời này, ta chỉ yêu một người. Mà người kia, không phải là ngươi.”

“Như vậy…… Người nàng yêu là ai?”

Vu Thịnh Ưu cúi đầu không nói, đúng vậy, là ai đây? Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ lập tức nói ra tên Viễn Tu…… Nhưng