pacman, rainbows, and roller s
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323823

Bình chọn: 9.00/10/382 lượt.

cái độc chết tất cả bọn họ thì làm sao bây giờ a. Nghĩ đến điều này, người hầu dù có đại khí cũng không dám không ra cúi đầu.

“Tam thiếu gia đâu?”

Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu hỏi.

“Hồi đại thiếu nãi nãi, tam thiếu gia chưa trở về.”

Một thư đồng đáp.

“Chưa trở về?”

Hơi hơi hí mắt, có chút tức giận.

“Tiểu nhân không dám lừa đại thiếu nãi nãi, quả thật chưa trở về.”

Thư đồng cuống quít nói.

“Hắn đi đâu ?”“Tiểu nhân không biết.”“Hử?”

Hí mắt trừng!

“Tiểu nhân thật không biết a.”

Tiểu thư đồng bị Vu Thịnh Ưu trừng, sợ đến phát khóc, Vu Thịnh Ưu bĩu môi, khinh thường nói:

“Không biết nói không biết, khóc cái gì.”

Xoay người ra khỏi phòng, chúng nô bộc nhìn nàng đi ra ngoài, nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa thở ra đến miệng, đại thiếu nãi nãi lại lộn trở lại, hung hăng nói với tiểu thư đồng:

“Chờ Cung Viễn Hạ trở lại, ngươi bảo hắn lập tức trả tướng công ta lại, bằng không ta liền độc chết hắn, độc chết cả nhà hắn! Hừ!”

Phóng hết phẫn hận, Vu Thịnh Ưu thực thích ý xoay người đi, tiểu thư đồng hoàn toàn bị dọa khóc thút thít, hắn không hiểu được, độc chết cả nhà tam thiếu gia, cũng không phải bao gồm tướng công nhà nàng sao? Nữ nhân này vì sao hung hãn như thế? Đông viện, Cung Viễn Hàm không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, thản nhiên tươi cười, ôn nhã mang theo một tia thần bí, dáng vẻ lại mang theo một tia xa cách, nếu là người bình thường nhìn bộ dáng hắn lúc này nhất định phải si mê không thể hoàn hồn, nhưng trước mặt hắn lại là Tam đệ hắn, người mà Vu Thịnh Ưu đang điên cuồng tìm kiếm – Cung Viễn Hạ.

“Nhị ca, huynh còn có tâm tư uống trà, huynh cũng không đến xem đại ca.”

Cung Viễn Hạ lo lắng ngồi ở bên giường, nhìn Cung Viễn Tu vẫn còn đang hôn mê. Cung Viễn Hàm cười cười, tươi cười trấn an hắn, nói:

“Không vội, không vội, tẩu tử hẳn là sẽ không hại đại ca.”“Sẽ không? Nhị ca, huynh không nhìn thấy, cái nữ nhân kia khi dễ đại ca như thế nào, nàng a, đối xử với đại ca giống như chó, bắt huynh ấy tiếp hạt dưa, còn có…”

Cung Viễn Hạ lấy ra gia quy Cung Viễn Tu tùy thân mang theo, ném cho Cung Viễn Hàm:

“Huynh xem xem, nàng ta bắt đại ca viết cái gì? Nếu đại ca nghe nàng thật, về sau huynh ấy sẽ không bao giờ để ý chúng ta nữa.”

Cung Viễn Hàm lật xem gia quy, vừa xem vừa cười, càng xem càng cười ra tiếng.

“Huynh còn cười, huynh còn cười, huynh cũng không biết, nàng a, cư nhiên ở bên hồ đã nghĩ mê gian đại ca, thật sự là không biết cảm thấy thẹn! Sao lại có nữ nhân như vậy! Sao lại có!”

Cung Viễn Hạ oán hận vỗ giường:

“Nhị ca, chúng ta không thể để đại ca bị nàng nắm trong tay, chúng ta phải bảo hộ đại ca, huynh sẽ không quên mới trước đây, đại ca bảo hộ chúng ta không bị người khác khi dễ như thế nào đi?”“Hử? Có sao?”

Cung Viễn Hàm tự hỏi.

“Nhị ca! Huynh cư nhiên đã quên đại ca đối với chúng ta tốt thế nào?”

Cung Viễn Hạ tức giận a! Nhị ca hắn thật sự là vô tâm vô phế.

“Ta chỉ là không nhớ rõ có ai từng khi dễ ta a, đệ nói ta nghe, vừa lúc gần đây ta đang rất nhàm chán.”

Cho dù là người trước đây đã khi dễ hắn, hắn cũng có thể nghĩ ra phương pháp hay để trả thù người ta, hắn hiện giờ thật rất nhàm chán a. Cung Viễn Hạ bị y hỏi, bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, đúng là hắn không nghĩ ra người nào không muốn sống dám khi dễ Cung gia lão nhị, những kẻ đó thật sự rất thảm a.

“Cái kia…… Nhị ca, dù sao chúng ta cũng phải đuổi nữ nhân kia đi!”“Đuổi ai đi?”“Vu Thịnh Ưu!”“Hừ hừ……”

Tiếng hừ lạnh:

“Hạ tiểu thụ, ngươi vì sao cứ đắc tội ta vậy? Vì sao vì sao vậy? Kỳ thật cũng không phải ta rất muốn ngược ngươi a, nhưng ngươi luôn 123, 321 đắc tội ta a! Vì sao vì sao lại vậy?”

Vu Thịnh Ưu đã muốn hóa thân vì tính cách biến thái vặn vẹo, bộ dáng khủng bố ở phía sau hắn.

“Ngươi sao lại ở trong này?”

Cung Viễn Hạ bị dọa nhảy dựng, hắn tránh ở chỗ Cung Viễn Hàm, chuyện này chỉ có một người biết a! Cung Viễn Hạ mạnh mẽ quay đầu:

“Nhị ca! Huynh bán đứng ta!”

Cung Viễn Hàm tiếp tục nhấp trà, ai, ở giữa hai người thực lực xa cách đối địch, hắn đương nhiên lựa chọn đứng ở bên phía kẻ mạnh!

“Hạ tiểu thụ, hôm nay ta khiến cho ngươi biết cái gì tên là bão nổi !! A hì hì hì hì……”

Vu Thịnh Ưu cười vừa biến thái lại vừa âm hiểm. Nàng từng bước một tiến lên…… Hắn từng bước một lui về phía sau……

“Nhị ca, cứu ta.”

Hắn kêu thảm thiết!

“Kêu đi! Ngươi kêu bể yết hầu cũng vô dụng!”

Nàng âm ngoan nói. Bên kia, Cung Viễn Hàm thổi thổi lá trà, nhấp một ngụm, ngoảnh đầu, cười khoái trá. . Vu Thịnh Ưu vừa đánh vừa cắn Cung Viễn Hạ, lại cào lại cấu, sau cùng thỏa mãn hai tay chống nạnh, đắc ý ngửa đầu cười ha ha, Cung Viễn Hạ không đau không ngứa vỗ vỗ tro bụi trên người khó chịu nói thầm:

“Quân tử không đấu với nữ nhân.”

Liếc mắt thấy Cung Viễn Hàm vẻ mặt xem diễn thỏa mãn lại bỏ thêm một câu:

“Quân tử cũng không đấu với tiểu nhân.”

Hai người đồng thời giận tái mặt, trừng mắt nhìn hắn.

“Ách……”

Được rồi, hắn thừa nhận hắn đấu không lại, chỉ đành né tránh ánh mắt, chỉ vào Cung Viễn Tu nói sang chuyện khác:

“Đại ca đến tột cùng làm sao vậy?”“A!”

Vu Thịnh Ưu lập tức chạy đến bên giường, nâng tay