Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323974

Bình chọn: 9.5.00/10/397 lượt.

ại tìm, thân hình bị giả sơn cùng bụi cây trong vườn che lấp. Nàng cúi xuống nhặt cây trâm lên, nghiêng đầu cài lại trâm, vừa mới chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe được thanh âm người nói chuyện.

“Nghe nói ngày hôm qua các ngươi lại đánh đuổi một đám sát thủ Quỷ Vực môn?”

Một gã sai vặt sùng bái nhìn thị vệ trước mặt.

“Đúng vậy. Đám sát thủ này càng ngày càng lợi hại, nếu không phải nhị thiếu gia sớm có phòng bị, tối hôm qua chúng ta nhất định phải chịu thiệt.”

Thị vệ đón lấy thức ăn gã sai vặt đưa qua, cắn một miếng. Quỷ Vực môn? Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, ngồi xổm phía sau thân cây nghe lén bát quái (2).

(2* bát quái:chuyện tán gẫu,tám )

“Kia đương nhiên, nhị thiếu gia là người thông minh đệ nhất, cho dù là Quỷ Vực môn, cũng đừng hòng bắt đại thiếu nãi nãi từ Cung gia bảo chúng ta đi.”

Gã sai vặt nói đến Cung Viễn Hàm, vẻ sùng bái không che dấu được. Bắt ta? Vu Thịnh Ưu nghe đến đó gắt gao nhíu mày. Vì cái gì? Thị vệ cười cười, gật đầu đồng tình:

“Có nhị thiếu gia ở đây, đó là phòng thủ kiên cố nhất của Cung gia bảo chúng ta a.”

“Chờ tới ngày nhị thiếu gia đưa chúng ta đi diệt sạch bọn Quỷ Vực môn mới tốt, như vậy có thể vì đại thiếu nãi nãi báo thù nhà.”

Gã sai vặt có chút phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi. Giúp ta báo thù nhà? Vu Thịnh Ưu ánh mắt nghiêm túc, trong lòng một trận bối rối, hai tay nàng xiết chặt, không hiểu sao sợ hãi vô cùng. Thị vệ lắc đầu, vẻ mặt không tán thành:

“Không dễ dàng như vậy, Quỷ Vực môn ở tận sa mạc phía tây, hành tung mơ hồ, bên trong rất nhiều cao thủ, giáo chủ võ công lại thiên hạ vô địch, nếu là sáu năm trước, đại thiếu gia còn có thể chống lại hắn, hiện tại…… Ai.”

“Ai, đáng tiếc Thánh Y sơn cả nhà bị giết, lại không có người tài cán báo thù này a.”

Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ kịch liệt lắc đầu:

“Đáng thương đại thiếu nãi nãi, còn chẳng hay biết gì, phụ thân huynh đệ đã chết, còn không thể để tang, ngày sau biết, nhất định sẽ thương tâm muốn chết.”

Vu Thịnh Ưu ánh mắt đột nhiên trợn to, bị những lời này làm cho khiếp sợ. Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân rét lạnh như băng, một câu cũng nói không nên lời, nàng mở to hai mắt, nước mắt không tiếng động xẹt qua hai má.

“Đại thiếu nãi nãi thật đáng thương.”

“Đúng vậy, ai.”

Thanh âm hai người càng lúc càng xa, đến khi nàng không còn nghe thấy, không còn nhìn thấy gì, hoa viên không còn một ai, chỉ còn lại có một mình nàng, ngẩn ngơ ngồi ở chỗ đó, nước mắt tùy ý điên cuồng rơi xuống. Nàng không thể tin…… Phụ thân của nàng, năm sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại của nàng …… Tất cả đã chết…… Không thể tin được, không thể! Nhưng mà vì sao nàng vẫn không thể ngừng khóc, cảm giác đau đớn này, quả thực sắp xé nát nàng thành từng mảnh từng mảnh ! Cha…… Người chính là bởi vì chuyện này, mới đem con gả đi sao? Người sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Con sẽ không cảm kích người! Sẽ không! Đại sư huynh, nhị sư huynh hai kẻ vương bát đản các huynh, khi dễ ta nhiều năm như vậy, liền chết như vậy sao? Các huynh thật quá đáng, ta sẽ không vì các huynh báo thù, sẽ không! Tam sư huynh…… Tứ sư huynh…… Tiểu Tiểu…… Ta không, ta thật sự sẽ không, ta chỉ là…… Ta chỉ là…… Vu Thịnh Ưu rốt cuộc không nhịn được, toàn thân run run lớn tiếng khóc lên, nước mắt tuôn xuống như mưa, thấm ướt cả một khoảng đất khô cằn…… Quỷ Vực môn! Quỷ Vực môn!! Nàng ngẩng đầu, trong mắt cừu hận hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt ! Ta Vu Thịnh Ưu không báo cừu này, thề không làm người! Bóng đêm mông lung, bầu trời sao đêm mùa đông luôn có vẻ thanh thanh lạnh lùng, ở Cung gia nam uyển, cánh cửa lớn khắc hoa văn tinh xảo bị mở ra, Cung Viễn Tu vội vàng chạy ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, gọi một người hầu hỏi:

“Tiểu Triệu, ngươi có gặp nương tử ta không?”

Tiểu Triệu lắc đầu trở lại:

“Hồi đại thiếu gia, tiểu nhân không thấy a.”

Cung Viễn Tu có chút mất hứng:

“Đi chỗ nào rồi? Từ giờ ngọ đã không thấy nàng.”

“Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi nói không chừng đi đến nhà chính, nếu không tiểu nhân đi tìm cho ngài xem?”

Tiểu Triệu có chút buồn cười nhìn hắn, đại thiếu gia nhà bọn họ quả thực là không thể ly khai đại thiếu nãi nãi một phút đồng hồ.

“Để ta tự đi tìm. Như vậy có thể nhìn thấy nương tử sớm một chút.”

Cung Viễn Tu gật gật đầu, nhấc chân liền đi về phía nhà chính. Tiểu Triệu cuống quít ngăn hắn lại:

“Đại thiếu gia, ở nhà chính có vài chuyện, ngài và đại thiếu nãi nãi không nên đến, vẫn là ta đi, ngài ở nhà chờ nga.”

“Vậy ngươi nhanh lên nhanh lên nga!”

Đúng lúc này, xa xa một thân ảnh đi tới, bộ pháp rất chậm, như là không có khí lực, thong thả di động về phía trước, Cung Viễn Tu đầu tiên là nhìn chằm chằm thân ảnh một hồi, sau đó rộng mở khuôn mặt tươi cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến, nàng không đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, hai người cùng nhau ngã vào trong bụi cỏ, thoang thoảng mùi cỏ thanh thanh, Cung Viễn Tu có chút ai oán cọ Vu Thịnh Ưu:

“Nương tử, nương tử, nàng đi đâu chơi? Cũng không mang theo Viễn Tu.”

Vu Thịnh Ưu đưa tay, đẩy hắn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:

“Đứng lên, nặng