
t!” Vũ Văn Hiên trách móc nặng nề nhẹ nhàng nói một câu với Tiểu Thố nhi, bá đạo ôm nàng rời khỏi cung thái hậu.
Cửu vương đệ không chết, hắn thủy chung đều không thể an tâm, xem ra hắn phải hạ sát thủ rồi!
Hoàng cung hoa lệ, gạch vàng xa xỉ lát đất, chói mắt đến làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Bạch Tiểu Thố đi tới đi lui trong cung điện lát gạch vàng, không hiểu mình là đang nằm mơ hay là đang thế nào?
Đây là hoàng cung Ô Quốc, sao sư phụ thối lại mang nàng tới tới nơi này du sơn ngoạn thủy chứ?
Hơn nữa, càng làm cho Bạch Tiểu Thố kỳ quái là lần này bọn họ nghênh ngang đi vào hoàng cung Ô Quốc, nhưng không có ai ra ngoài ngăn cản bọn họ vào cung.
Nhưng không phải quốc chủ Ô Quốc không giải thích được bị người ta giết ở quốc đô rồi sao? Tại sao Ô Quốc không có chút động tĩnh gì, ngược lại vẫn phồn vinh giống như trước đây?
Chẳng lẽ, Ô Quốc này đã có người mới thừa kế thượng vị rồi sao?
“Chủ nhân, nơi này thật là xinh đẹp!” Tiểu Thanh cũng không nhịn được phát ra lời tán thưởng tuyệt mỹ.
“Sư phụ thối, người dẫn chúng ta đến hoàng cung Ô Quốc làm cái gì?” Bạch Tiểu Thố chạy tới, có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc nói, “Sư phụ thối, chẳng lẽ người lại đang đánh cái chủ ý xấu gì sao?”
Người sư phụ này của nàng có ý nghĩ xấu đầy bụng, luôn lừa gạt nàng, có lúc nàng thật sự bị hắn chọc tức chết!
“Tiểu Thố nhi, vi sư mời các ngươi tới đây chơi, vì sao con liên tục không tin vi sư chứ?” Phi Hoa Ngọc cười tà đi từng bước một lên bậc thang, y phục hoa lệ theo cái xoay người của hắn mà tạo thành một độ cong tuyệt mỹ, “Nơi này chơi không vui ư, Tiểu Thố nhi?”
Tiếp đó, Phi Hoa Ngọc ưu nhã ngồi trên vương tọa có khảm bảo thạch, nheo lại đôi mắt dài nhỏ, cười khẽ hỏi Bạch Tiểu Thố.
“Nơi này là hoàng cung Ô Quốc, chúng ta làm sao có thể tùy tiện đi vào đây chơi chứ? Sư phụ thối, người đừng xem ta là kẻ ngu ngốc, suy nghĩ thông thường này ta vẫn có!” Bạch Tiểu Thố căn bản không tin lời nói của Phi Hoa Ngọc, trợn trắng mắt hung hăng nhìn chằm chằm sư phụ trên vương tọa, khinh thường hừ hừ nói, “Sư phụ thối, đó là chỗ ngồi của quốc chủ Ô Quốc, người ngồi lên làm gì?”
Hôm nay đầu óc của sư phụ nàng rất không bình thường, chỗ ngồi của quốc vương mà hắn cũng dám đi ngồi tùy tiện, quả thật không muốn sống mà! “Tiểu Thố nhi, nếu vi sư nói cho con biết, vi sư chính là quốc chủ Ô Quốc, con có tin không?”Phi Hoa Ngọc bắt chéo hai chân, chiếc áo hoa lệ tụt xuống tới eo, bộ dạng cà lơ phất phơ thấy thế nào cũng không giống bộ dạng của quân chủ một nước.
Vì vậy Bạch Tiểu Thố căn bản cũng không tin lời này, cười lớn ha ha. “Sư phụ thối, nếu như người thật sự là quốc chủ Ô Quốc, vậy ta chính là nữ nhi của Ngọc Hoàng đại đế rồi!” Bạch Tiểu Thố vừa cười vừa chạy đến bên cạnh Phi Hoa Ngọc kéo hắn, “Đừng quậy phá nữa, sư phụ thối! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi vào lúc này đi, đợi quốc chủ Ô Quốc chân chính nhìn thấy chúng ta, nhất định sẽ sai người giết chết chúng ta đó!”
Tại sao sư phụ thối lại giống như một đứa con nít, quậy phá thì cũng phải có giới hạn chứ! “Tiểu Thố nhi, vi sư có khi nào lừa gạt con chưa?” Mặc kệ Bạch Tiểu Thố kéo hắn thế nào, Phi Hoa Ngọc vẫn ngồi ở trên vương tọa không chịu xuống, mắt dài nhỏ nhanh chóng lạnh xuống. “Sư phụ thối, có lúc nào mà người không nói láo lừa gạt ta chứ?” Bạch Tiểu Thố tức giận hỏi ngược lại hắn, kéo mà hắn không nhúc nhích, định không kéo nữa, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên bậc thang dưới chân Phi Hoa Ngọc, đôi tay chống cằm, gương mặt mê mang.”Sư phụ thối, ta không biết người dẫn ta tới nơi này làm gì, nhưng ta thật sự vô cùng muốn nói với người, ta muốn trở về, Vương Gia phu quân còn đang chờ ta đấy.”
Dọc theo đường đi, cảm thấy đi theo sư phụ thối thật không có ý nghĩa rồi, nàng rất muốn trở lại bên cạnh Vương Gia phu quân. Nàng rất hoài nghi mình có khuynh hướng muốn được ngược đãi, một ngày không bị Vương Gia phu quân mắng, cả người nàng liền không thoải mái. “Tiểu Thố nhi, con làm cho vi sư thật đau lòng!” Giọng nói Phi Hoa Ngọc cực kỳ buồn bã mang theo lạnh lùng, “Chỉ là vi sư muốn nói cho con biết, đã đến chỗ của vi sư, con muốn trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Tiểu Thố nhi, vì sao người con thủy chung nhớ tới không phải là vi sư, vi sư thật sự rất đau lòng! “Sư phụ thối, người ở đây nói hưu nói vượn gì đó?” Bạch Tiểu Thố bất mãn cong môi, “Hiện tại ta không có tâm tình gây gổ với người, người đợi ở một bên cho ta!”
Hu, nàng thật nhớ Vương Gia phu quân, nhớ bộ dạng hung dữ mắng người của hắn, nhớ bộ dạng hắn dịu dàng thương yêu mình. Đáng ghét nhất là sư phụ thối, không cho nàng tạm biệt vương gia phu quân đã mang nàng từ bên người vương gia phu quân đi rồi!
Sư phụ thối đáng chết, nàng hận chết hắn! “Tiểu Thố nhi, tâm trạng của con không tốt, tâm trạng của vi sư cũng không tốt chút nào. Nếu không, hai thầy trò chúng ta cùng ôm nhau khóc đi!”Phi Hoa Ngọc trượt từ trên vương tọa xuống, trêu chọc muốn ôm Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình chiếm tiện nghi, lại bị Bạch Tiểu Thố tay mắt lanh lẹ mà tránh né. “Sư phụ thối, đừng đến phiền