Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327870

Bình chọn: 8.00/10/787 lượt.

i bắt đầu đi. Hiểu Đông giờ đầu nặng mà chân thì nhẹ, thân thể lại nghiêng ngả, vươn tay níu lấy một cành cây.

Dĩnh Tử bước lên nửa bước, tiến gần thêm đến chỗ Hiểu Đông, đem cánh tay cậu khoác qua vai phải của mình, tay trái vòng qua nắm chắc lấy eo cậu, đỡ lấy thân người câu, rồi hai người hướng về phía khu A mà đi.

Dưới bóng cây và ánh đèn mờ mịt, bóng dáng hai người đó, thân mật đến không thể tách rời, hoàn toàn đúng là của một đôi tình nhân đang thân mật. Hơn nữa, rất rõ ràng, giờ hai người họ đang đi về phía nhà Hiểu Đông. Vương Thu Vân chợt nhớ ra, lần này viện trưởng Mạnh đi họp ở Bắc Kinh, còn đưa cả phu nhân đi cùng. Cho nên, lúc này nhà Hiểu Đông không có người lớn ở nhà.

Nhìn theo bóng lưng hai người họ, trong lòng Vương Thu Vân thấy nặng nề vô cùng.

Bà sớm đã biết, tương lai Dĩnh Tử sẽ không chọn Thành Thành nhà bà. Bà cứ ngỡ, tình hình xấu nhất sẽ là tương lai Thành Thành nhìn thấy Dĩnh Tử hẹn hò với cậu con trai khác, rồi nhìn Dĩnh Tử gả cho người ta.

Bà đã nghĩ, không thể còn chuyện gì tệ hơn nữa nhỉ?

Đến giờ mới biết, có. Đó chính là …

Những điều đó lại không phải tương lai mới xảy ra, mà giờ đã xảy ra rồi.

Hẹn hò với Dĩnh tử lại không phải cậu con trai nào khác, mà chính là con trai viện trưởng.

Thành Thành sẽ phải ngày ngày nhìn thấy Dĩnh Tử hẹn hò với một cậu con trai trong khu tập thể, sau đó gả cho cậu con trai trong cùng khu đó. Sau khi con bé xuất giá rồi, Thành Thành vẫn ngày ngày phải nhìn thấy con bé đi ra đi vào, cùng với chồng nó, một gia đình thân thân mật mật.

Sự tra tấn này đúng như vô tận …

Trời ơi!

Vương Thu Vân chợt thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Chương 36: Điều Động

Đúng, cứ thế đi, đằng nào cũng đau chi bằng hãy đau luôn bây giờ, nỗi đau kéo dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này.

***

Sau khi Thành Thành bị trật khớp gãy xương, Vương Thu Vân đã manh nha có ý định rời khỏi quân khu Vũ Hán. Có điều việc điều động chức vụ, ở nơi nào cũng chẳng hề dễ dàng. Trong hệ thống của quân đội, lại càng khó khăn hơn nhiều.

Vì vậy, bà rất mong Thành Thành sớm tỉnh ngộ.

Ai mà ngờ, con trai bà càng lúc lại càng lún sâu hơn, còn dám nói là “đã quá muộn”, “con thuộc về cô ấy” mấy câu điên cuồng như vậy. Tối đó, Vương Thu Vân càng thêm quyết tâm phải rời khỏi Vũ Hán này.

Hiểu con không ai bằng mẹ. Thành Thành lại là người vô cùng chuyên chú, những việc đã nhận định trước giờ chưa bao giờ dễ dàng thay đổi. Cậu đã toàn tâm toàn ý thích Dĩnh Tử, đem thứ tình yêu đơn thuần và đẹp đẽ nhất của mình không chút do dự trao cả cho cô bé. Đồng thời, cậu càng khát khao có được tình yêu của Dĩnh Tử.

Thế nhưng, sự khát khao đó sớm muộn gì cũng sẽ bị tan vỡ.

Nếu cuối cùng chắc chắn sẽ tan vỡ, đến cuối cùng sẽ bị tổn thương, Vương Thu Vân hi vọng việc càng sớm càng tốt.

Mà cách giải quyết duy nhất, có lẽ là cả gia đình họ phải rời khỏi Vũ Hán.

Bà có thể tưởng tượng được, nếu nhất thời bị bức rời khỏi Vũ Hán, Thành Thành sẽ rất khó chịu, thậm chí có khi còn phẫn nộ.

Nhưng khi qua lâu rồi, thằng bé có lẽ sẽ dần dần quên đi được, cũng sẽ hiểu được, làm như thế này, về lâu dài mà nói, thì đối với nó sẽ tốt hơn nhiều.

Đúng, cứ thế đi, đằng nào cũng đau chi bằng hãy đau luôn bây giờ, nỗi đau kéo dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này.

Đầu tháng mười, trong viện đột nhiên phát ra thông cáo, do chiến lược cần thiết, mà học viện rađa vệ tinh theo dõi Tân Thiết quân khu Bắc Kinh, giờ đang có ba chỗ còn trống, kính mời học viện rađa quân khu Vũ Hán trợ giúp.

Trong viện quyết định công khai lựa chọn thành viên ưu tú để điều động.

Đây đúng là một cơ hội ngàn năm có một. Vương Thu Vân lập tức bảo Trương Khải Vinh nộp đơn.

Trương Khải Vinh vốn dĩ có chút do dự, nhưng vì cũng rất lo lắng cho Thành Thành, nên đã nộp đơn lên trên. Sau đó tìm phó viện trưởng quản nhân sự Tề Thanh Phong nói chuyện, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt được điều động đi Bắc Kinh của mình.

Tề Thanh Phong và Trương Khải Vinh vốn là bạn học cùng Đại học, lại cùng quê, quan hệ bình thường vốn không tệ. Tề Thanh Phong bèn tiết lộ cho Trương Khải Vinh một chút thông tin nội bộ. Hóa ra, lần này những người muốn đi Bắc Kinh không hề ít, giờ đã nhận được hơn mười lá đơn xin điều động… việc này ông không thể nói là được … kế hoạch trong viện trước tiên là phải xem lý lịch, tư cách, cống hiến đóng góp …vv… mấy hạng đó để cho điểm, sau đó mới chọn ra năm người có điểm số cao nhất, chuyển báo cáo qua cho viện trưởng Mạnh, quyết định cuối cùng thuộc về viện trưởng Mạnh hoàn toàn.

Trương Khải Vinh nghe thế bèn về nhà truyền đạt lại.

Vương Thu Vân vừa nghe xong, trong lòng thấy lạnh lẽo hẳn. Bà biết, lý lịch của chồng mình không hề mỏng, nhưng cũng không phải nhiều nhất. Nếu chỉ dựa vào điểm số để so bì, thì việc này e là không dễ. Đồng thời, viện trưởng Mạnh có tiếng là cương chính thanh liêm, nói tình hay mấy chuyện hối lộ, nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.

Trong lòng thất vọng suốt hai tuần lễ, Vương Thu Vân lại bảo Trương Khải Vinh đi tìm Tề Thanh Phong hỏi thăm tình hình.

Trương Khải Vinh lại đi.

Tề Thanh Phon


XtGem Forum catalog