Ring ring
Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325233

Bình chọn: 10.00/10/523 lượt.

hiếp người. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, có điều Uông Kiến Huy lúc này làm gì còn tâm trạng nhìn ngắm, vì cô đang dùng hết sức đẩy cậu, bộ dạng như muốn liều mạng.

Uông Kiến Huy tự biết mình đuối lý, không muốn chuyện bé xé ra to, cho nên chỉ dùng tay đỡ đòn của Dĩnh Tử.

Không xa đã bắt đầu có hai ba bạn học dừng chân lại, nhìn bọn họ, thì thầm to nhỏ, đoán xem có việc gì đang xảy ra.

Hiểu Đông đứng ở hàng lang phía xa nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi việc. Chỉ có cậu ta hiểu rõ, Uông Kiến Huy tại sao lại làm như vậy. Đương nhiên, việc này phải nói từ mẹ cậu.

Mẹ của Hiểu Đông tên là Lý Liên Hoa, xuất thân gia đình quân nhân, bản thân bà cũng là một giáo viên có tiếng của Học viện rađa, đồng thời cũng là một con người vô cùng mạnh mẽ. Lại thêm người chồng Mạnh Quảng Đình là viện trưởng Học viện rađa, vì thế nên bà làm việc gì, cũng đều thích phải giành phần thắng.

Lý Liên Hoa đối với Hiểu Đông từ nhỏ đã yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, đánh con cũng không hề nương tay bao giờ. Thế nên Hiểu Đông từ lúc còn rất nhỏ đã vô cùng chăm chỉ nỗ lực, từ năm đầu tiên, lần nào kiểm tra cũng xếp hạng nhất, vì vậy mấy năm gần đây cũng ít bị đánh đi nhiều. Ở trường, cậu ta là học sinh gương mẫu điển hình luôn được thầy cô giáo nhắc tới. Ở khu tập thể, cậu ta cũng là tấm gương mà các bậc phụ huynh lấy ra để dạy dỗ con cái.

Lần kiểm tra này cậu ta chỉ đạt có hạng nhì, dù chỉ cách người hạng nhất Trương Kính Thành có mấy điểm, nhưng bản thân cũng đã cảm thấy thất vọng vô cùng. Không ngờ, khi về đến nhà, mẹ còn giận đến không cản được.

Lý Liên Hoa đối với con trai từ nhỏ đã kỳ vọng quá lớn, nói hi vọng con biến thành rồng cũng không ngoa. May mà Đông Đông có chí khí, lần kiểm tra nào cũng xếp hạng nhất, trở thành niềm tự hào lớn nhất của bà. Mỗi lần đi trong sân khu tập thể hay lên xuống lầu gặp hàng xóm, luôn có người nói với bà:

“Thành tích của Đông Đông nhà chị tốt quá, có thể hướng dẫn cho Bân Bân nhà tôi cách học hay không?”

“Dũng Dũng nhà tôi mà bằng được một nửa như Đông Đông nhà chị thì tốt quá rồi.”

“Đông Đông nhà chị tương lai nhất định sẽ vào được Đại học Thanh Hoa, nhất định sẽ rất có tiền đồ.”

Mỗi lần nghe thấy những lời này, bà đều sẽ khách khí đáp lại: “Nào có, nào có.” Song trong lòng lại vô cùng thích thú.

Lần này vị trí thứ nhất của con trai bị người khác cướp mất, đối với Lý Liên Hoa mà nói, đây đúng là một chuyện khiến bà vô cùng tức giận. Đứa trẻ này lại còn sống cùng một khu tập thể với họ, còn là con cấp dưới chồng bà, còn là một đứa tàn tật, càng khiến bà mất mặt đến cực điểm.

Ngày hôm đó, vừa biết điểm, bà đã chỉ vào mũi Hiểu Đông mà mắng: “Mày có ích gì? Sao có thể để một thằng tàn tật vượt qua như thế chứ?”

Hiểu Đông không hiểu, việc này với chuyện Trương Kính Thành bị tàn tật thì có quan hệ gì?

Cậu nhỏ giọng lí nhí biện minh: “Cậu ấy chỉ khập khiễng thôi, chứ có ảnh hưởng gì đến học tập…”

Lý Liên Hoa vốn đang giận ngút trời, nghe thấy con trai còn dám cãi lại, giơ tay lên cho một cái tát.

Nửa gương mặt của Hiểu Đông lập tức tấy đỏ lên, năm ngón tay còn hằn rõ trên gương mặt cậu.

Cũng đúng lúc này, Uông Kiến Huy đẩy cửa bước vào.

Từ lúc học mẫu giáo, Uông Kiến Huy và Mạnh Hiểu Đông đã là bạn thân. Hai người đều thích đánh bóng bàn, tối thứ sáu tuần nào cũng cùng ăn cơm, cùng đánh bóng.

Vừa rồi, Uông Kiến Huy đợi đến nửa ngày ở bàn đánh bóng, không thấy bóng dáng Mạnh Hiểu Đông, bèn tìm đến nhà. Vừa đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cậu nhất thời ngây ra.

Lý Liên Hoa nhìn thấy Uông Kiến Huy tay cầm vợt đánh bóng bàn, càng giận hơn, thét lớn với con trai: “Từ sau không cho phép đi đánh bóng nữa, đợi khi nào được hạng nhất hãy nói.”

Uông Kiến Huy không dám nói gì, quay người cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Hiểu Đông không nhịn nổi đỏ hết cả mắt.

Trước giờ, Hiểu Đông đối với Trương Kính Thành ở cùng khu tập thể cũng không có mấy để ý. Nếu nói là có, có lẽ chỉ là chút thương cảm cho đôi chân khuyết tật của cậu.

Có điều, vì lúc này cậu ta đột nhiên kiểm tra đạt hạng nhất, chưa nói đến chuyện khiến mình bị đánh, mà khiến Hiểu Đông khó chịu là môn bóng bàn mà cậu thích nhất bị xóa sổ, đây mới là điều khiến cậu đau khổ nhất. Hiểu Đông trong lòng bỗng có chút oán hận đối với Trương Kính Thành.

Trước đây, cậu chưa từng gọi Trương Kính Thành bằng tên gì khác, giờ cuối cùng không nhịn được nữa, trong lòng thét gào: Trương tàn tật, thằng tàn tật chết toi, đáng ghét, thực đáng ghét!

Hiểu Đông chuyện này không nói với ai hết, chỉ tự hạ quyết tâm trong lòng, lần kiểm tra tới, nhất định phải giành lại vị trí nhất bảng.

Có điều Uông Kiến Huy lại ngày ngày mắng chửi Trương Kính Thành trước mặt cậu.

Vừa rồi, lúc hai cậu đi dọc hành lang, Uông Kiến Huy lại nói: “Thứ sáu tuần trước tớ đánh bóng bàn với Khang Khanh, nó đánh chán chết đi được. Tớ muốn được đánh lại với cậu quá. Đều trách thằng què chết dẫm kia, hại cậu muốn chơi cũng không được.”

Hiểu Đông trong lòng chán nản, lười chẳng muốn đáp lời. Đột nhiên nghe thấy Uông Kiến Huy nói: “Nhìn nhé, xem tớ giúp cậu