80s toys - Atari. I still have
Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326223

Bình chọn: 7.5.00/10/622 lượt.

nh biết, cô sẽ không từ bỏ, anh cũng không muốn che giấu thêm nữa, bèn nói với cô những gì anh đang nghĩ:

“Tối nay khi anh ở nơi này chờ em, rồi nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra, anh thực sự muốn phát điên.”

“Anh thừa nhận, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em, anh không thể lý trí để phán đoán được nữa.”

“Anh biết em yêu anh. Nhưng, chỉ một cuộc điện thoại của anh ta, mà em đã cuống lên để chạy vội tới đó, nó khiến anh ghen muốn chết đi được.”

“Tình cảm em đối với anh ta, anh hiểu chứ. Nhưng điều đó cũng không thể giảm bớt sự ghen tức trong lòng anh được.”

“Trước giờ anh chưa từng biết mình lại là một người dễ tức giận đến vậy. Thế mà tối nay, anh đã được biết điều đó. Cứ nghĩ tới việc em ở bên anh ta suốt cả buổi tối, anh lại ghen tức đến mức trong lòng đau đớn vô cùng.”

“Anh không hề có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, càng không có kinh nghiệm trong việc yêu xa. Có những việc, anh thực sự không biết phải giải quyết thế nào. Tối nay chính là một ví dụ.”

“Anh đã thử ngăn để em đừng đi, nhưng không thành công. Anh đã hi vọng anh có quyền hạn lớn hơn như thế.”

“Anh lo lắng anh ta có thể làm hại em. Anh đã lo rất nhiều chuyện khác nữa.”

“Tối nay anh ở nơi này đợi em, mà đã cuống lên tới mức này. Nếu giờ anh quay về Cali, gọi điện cho em, mà cả buổi tối em đều không ở nhà, anh lại không thể biết em đã đi đâu, có lẽ anh sẽ phát điên mất.”

“Dĩnh Tử, em đã có được trái tim của anh, tất cả của anh.”

“Đối với anh mà nói, trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng hơn em nữa.”

“Thứ gì anh cũng có thể không có, nhưng anh không thể không có em.”

“Anh không muốn phải chia ly với em lần nữa.”

“Anh cũng muốn đợi giải quyết xong hết tất cả mọi việc rồi mới kết hôn với em, anh cũng muốn em có một đám cưới thật lộng lẫy. Nhưng, anh không biết, sẽ phải đợi tới bao giờ.”

“Công việc giờ là thứ dễ giải quyết nhất. Anh có thể thôi việc rồi chuyển tới đây.”

“Thế Văn có lẽ mãi mãi sẽ không buông tay với em được, anh không biết sau này em sẽ giải quyết thế nào. Anh chỉ biết, em đi gặp anh ta, là anh sẽ ghen tị tới phát điên. Nếu sau này em còn đi nữa, anh phải đi cùng em.”

“Bố mẹ em không chấp nhận anh. Nhưng tàn tật đâu phải là việc mà anh nỗ lực là có thể thay đổi được.”

Nói tới đây, Kính Thành lại cúi đầu xuống, nhìn đôi chân gầy yếu của mình. Lúc này, chúng đang đau nhức vô cùng.

Hinh Dĩnh nãy giờ không nói gì. Cô yên lặng nghe Kính Thành nói. Đầu tiên cô thấy kinh ngạc, sau đó là cảm động, cuối cùng nước mắt đã rơi ướt gương mặt.

Cô không biết, bản thân mình tối nay lại khiến cho Kính Thành phải chịu đựng sự dày vò lớn đến vậy.

Cô càng không biết, Kính Thành đã suy xét nhiều đến thế.

Vậy mà vừa rồi khi anh cầu hôn cô, cô lại dứt khoát từ chối.

Giờ, trong lòng Hinh Dĩnh càng thêm phần hối hận.

Cô nhẹ nhàng dùng đôi tay nâng gương mặt đang cúi gằm của Kính Thành lên, nhìn vào đôi mắt anh, nói:

“Thành Thành, anh nghe em nói. Em yêu anh. Em chỉ yêu anh. Em đúng là có tình cảm với Thế Văn, cũng cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Vì anh ấy bị ốm, em lại lo lắng quá, nên mới đi suốt buổi tối như thế. Em đã không để ý tới cảm xúc của anh, vô cùng xin lỗi anh.”

“Em cũng không có nhiều kinh nghiệm yêu đương. Em cũng sẽ phạm sai lầm. Nếu em làm sai điều gì đó, xin anh nhất định phải nói cho em biết.”

“Khiến anh bị tổn thương, là điều mà em không hề muốn chút nào. Vậy mà, tối nay em lại làm như thế. Xin anh hãy tha thứ cho em.”

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Hinh Dĩnh, nghe những lời tâm sự từ đáy lòng cô, đôi mắt Kính Thành không kìm được cũng ướt theo.

Hai người họ đều hiểu rõ, bọn họ thực lòng thương yêu nhau, cũng phải học cách để sống bên nhau. Nếu không, sẽ có lúc vô tình làm tổn thương tới đối phương.

Giờ, hai người đều đã nói rõ lòng mình, không những giải quyết được hiểu lầm, mà còn khiến cho hai trái tim lại gần nhau hơn.

Kính Thành vẫn ngồi im. Anh vươn tay ôm lấy eo Hinh Dĩnh, ngẩng cao đầu lên, muốn hôn Hinh Dĩnh.

Hinh Dĩnh buông hai bàn tay đang đặt trên gương mặt Kính Thành xuống, vươn ra trước mặt anh, chuẩn bị kéo anh đứng dậy. Cô muốn được hôn anh, được ôm anh thật thoải mái.

Kính Thành nhìn cô, biểu hiện trên gương mặt có chút phức tạp. Anh lắc lắc đầu.

Hinh Dĩnh hỏi: “Sao thế anh?”

Kính Thành nói: “Chân anh, sợ là không đứng lên được.”

“Tại sao chứ?” Hinh Dĩnh cảm thấy thực lạ. Mới cuối tuần trước, khi hai người họ gặp nhau ở Cali, tình trạng chân Kính Thành vô cùng tệ, cần phải đỡ chân mới khập khiễng bước đi được. Sau này qua một tuần nghỉ ngơi và phục hồi, gần như đã hồi phục lại như lúc thường. Mà kể cả lúc nãy khi cô rời nhà đi, thấy anh vẫn ổn cơ mà. Sao giờ đột nhiên lại không đứng lên được chứ?

Kính Thành nói: “Ban nãy tại đi nhiều quá thôi.”

Hinh Dĩnh càng thấy lạ hơn: “Anh đi đâu mà nhiều cơ chứ?”

Kính Thành nói: “Trong nhà.”

“Sao anh lại ở trong nhà …” đi nhiều thế làm gì?

Câu hỏi của Hinh Dĩnh còn chưa nói hết, trong lòng cô đã biết được đáp án.

Đương nhiên là bởi anh lo lắng cho cô, cho nên mới không thể ngồi yên được.

Vì thế, anh mới đi đi lại lại, đi lại mãi k