
ông sợ đất.
Ở trên lầu hai, Dung Ân không thấy hình bóng Nam Dạ Tước, cô mở cửa số ở bốn phía, để gió lạnh tùy ý thổi vào, đến từng ngóc ngách.
Ở trong bồn tắm xả đầy nước, sau khi Dung Ân cởi quần áo,k đem người đầy mệt mỏi ngâm trong nước, thả lỏng để lộ lưng đường cong duyên dáng, hình thành một bức ảnh đầy hấp dẫn.
Dung Ân đem mặt ngụp vào trong nước, khi gần hết hơi mới định ngẩng đầu.
Cũng không biết được, cổ đã bị một bàn tay to lớn đè lại, không kịp thở, Dung Ân uống một ngụm nước đầy.
“Khụ khụ—-”
Cánh tay rút lại, Dung Ân chật vật lau nước trên mặt, thấy Nam Dạ Tước mặc áo ngủ đứng trước bồn tắm.
“Không giáo huấn cô, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ.”
Sau khi nam nhân cởi bỏ dây lưng, đặt thân thể nằm đối diện Dung Ân, cô vội rụt hai chân, hai mắt cảnh giác nhìn anh.
“Đi bệnh viện rồi?”
“Ừ”
“Mẹ cô vẫn tốt chứ?”
Dung Ân đem khăn mặt che trước ngực, ” Vài ngày nữa, tôi muốn đón mẹ về.”
Nam Dạ Tước hai tay mở ra, đặt ở đầu bồn tắm, hơi thở của anh, mạnh mẽ làm người khác bất an, anh gõ ngón trỏ vào bồn tắm bằng sứ vài cái, sau khi thu hồi tay để trước ngực, ” Dọn đi, ở cùng hắn?”
Trong lời nói Nam Dạ Tước, vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu giận dữ.
“Tôi sẽ đem mẹ về nhà.”
Nam nhân chỉ nhìn chằm chằm cô, Dung Ân ngẩng đầu, bộ dạng anh cười nhưng không cười, ” Mấy ngày nữa, tôi sẽ chuyển đi.”
“Tôi có nói đồng ý sao?”
Dung Ân vẫn chưa nghĩ đến Nam Dạ Tước sẽ có đáp án như vậy, cô run rẩy, mày nhíu lại, ” Lúc ấy chúng ta đã giao ước, chờ mẹ khỏe lại, tôi liền rời đi.”
” Tôi cũng nhớ rõ đã từng nói, chỉ có tôi chơi đùa chán, cô mới có thể đi.”
“Nam Dạ Tước, lời anh nói, cũng không tính sao?” Dung Ân đáy mắt giận dữ.
“Ân Ân, cô tự cho là mình thông minh.” Nam Dạ Tước nghiêng người đứng dậy, bọt nước văng lên mặt Dung Ân, “Cô cho là, mẹ cô có chuyển biến tốt, là cô có thể đi đúng không? Quả nhiên không hề lo nghĩ về sau sao.”
“Nếu tôi nhất định đi?” Cô trong mắt kiên định, cố chấp hạ quyết tâm.
Nam Dạ Tước đáy mắt tươi cười lạnh lùng, ” Cô hẳn biết rõ, nếu tôi không buông tay, cô có chạy đằng trời.”
Sắc mặt Dung Ân tối sầm lại, chỉ có một chút ánh sáng, dường như cũng biến mất không thấy.
“Có điều, nếu cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ để cô đi.”
“Điều kiện gì?” Dung Ân ngẩng đầu, đáy mắt dấy lên ngọn lửa.
Điều kiện này, anh biết Dung Ân không đồng ý, mà Nam Dạ Tước cũng chỉ nói vậy để dập tắt hi vọng của cô, ” Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để cô đi.”
Chương 63
Dung Ân nhíu mày, lúc này đem khăn mặt bỏ xuống, đứng dậy.
Bọt nước theo da thịt nhẵn nhụi chảy xuống, cô nâng một chân chuẩn bị ra ngoài, cổ tay lại bị nam nhân nắm chặt, dùng một chút lực, Dung Ân liền ngã quỵ giữa hai chân Nam Dạ Tước.
Hai đầu gối đập vào bồn sứ run lên.
“Thế nào, cô không bằng lòng sao?” Nam Dạ Tước nhíu một bên mày.
” Nam Dạ Tước, chơi đùa người khác như vậy không tốt sao? Anh sẽ dễ dàng để người khác mang thai con anh sao?” Dung Ân biết trong lòng anh khó xử, hơn nữa, cô cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Nam Dạ Tước tay dừng ở sau cổ Dung Ân, tay dùng sức, kéo cô đến trước mặt chính mình, ” Đừng làm bộ như cô hiểu được tôi, Ân Ân, tôi nói cái gì nó là cái đó, tôi không cho cô đi, cô nên sớm quên ý định này đi.”
” Nam Dạ Tước,” Dung Ân một tay kéo tay anh xuống, ” Tôi không phải là nô lệ của anh.” Nói xong, liền hoắc mắt đứng dậy muốn đời đi.
” Ân Ân, cô học ở đâu thói bướng bỉnh như vậy?” Nam nhân xoay người đem cô đặt ở bồn mát xa trong bồn tắm, ” Tôi đã sớm nói với cô, không cần phản kháng, cô từ nay về sau ngoan ngoãn theo tôi, nói không chừng, tôi có thể sớm chán cô……..”
” Nam Dạ Tước,” Dung Ân một tay chống bên người, để tránh bị sặc nước, vẻ mặt cô bỗng nhiên mang theo một chút bi thương khó tả, ” Anh xem tôi là cái gì?”
Ánh mắt như vậy, tựa hồ có thể làm người ta đau đớn, Nam Dạ Tước nhất thời không trả lời được, anh thất bại phủ người lên cơ thể Dung Ân, răng sắc nhọn cắn lên vai cô, Dung Ân biết giãy giụa sẽ đổi lấy quả đắng như thế nào, cô không nhúc nhích, như là con búp bê mặc cho người khác điều khiển.
Anh đem Dung Ân trở thành cái gì?
Nam Dạ Tước chưa bao giờ nghĩ tới, nữ nhân, với anh mà nói, chị có phục tùng và chưa bị phục tùng, mà Dung Ân…
Trên tay anh động tác có chút xao động, trong lòng không thoải mái, liền phát tiết lên người khác, nam nhân hung ác cường hãn, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân như bị đâm nát, tóc dài bết lại vướng víu trên vai hai người, cùng với từng cử động uyển chuyển, trong bồn tắm lớn, bọt nước tầng tầng lớp lớp bắn tung tóe, màu trắng bọt nước rơi đầy trên mặt đất.
Cánh tay bị thương của Nam Dạ Tước ôm chặt eo cô, làm cho cô ngồi trên người anh, va chạm mãnh liệt, hơn nữa, tư thế ma sát như vậy, thật làm người khác chịu không nổi.
Dung Ân tuy rằng gắt gao cắn môi, lại vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, cô thật là khó chịu, phía dưới cơ thể dường như bị xé toạt đau đớn, Nam Dạ Tước sao lại mãnh liệt tựa lửa như vậy, lại không cho cô một chút nồng nhiệt, nam nhân dường như lập tức tiến vào, trên mặt bày ra cảm giác sắp đạt được khoái cảm, mỗi