
ại Dung Ân có rất nhiều công việc cần giải quyết, cuộc sống bận rộn không ngớt .
Nhớ lại trước kia, cô như trước là một người bình thường, ngay cả việc làm cũng không có, đi khắp thành thị trong khắp ngõ ngách, trải qua rất nhiều gian truân, giờ cuộc sống cũng đã thuộc về mình.
Mua vài món ăn về nhà, mở cửa đi vào,” Mẹ?”
Cô đem vài món ăn đặt ở trên bàn cơm, cô đi vào trong phòng mẹ Dung, nhưng lại không thấy bóng dáng bà đâu, cô vội vàng tìm một vòng trong phòng, Dung Ân trong lòng bống loáng thoáng kêu lộp bộp. gấp rút đẩy cửa ra ,chạy xuống lâu tìm kiếm.
Loại khẩn trương sợ hãi vừa lan tràn đến ngực, nhưng lại trông thấy cách đó không xa hai cái bóng dáng khác nhau , chậm dã tản bộ.
Mùa đông hoàng hôn rất đẹp, ánh nắng chiều như tấm thảm làm bằng gấm vóc loại thượng hạng tại phương Tây, trăm hoa đua nở, trong công viên nhỏ , người đàn ông đưa lưng về phía Dung Ân, anh đẩy xe lăn, bóng dáng cao ngất với đôi chân thon dài rất có lực, mẹ Dung quay đầu lại đang cùng anh ta nói cái gì đó, trên gương mặt bà có chút cười , Dung Ân đã lâu lắm rồi không thấy.
Không gian bên đó quá yên tĩnh , làm cho cô nhất thời không dám tiến lên quấy rầy.
Người đàn ông thỉnh thoảng cúi đầu xuống, tiếp sau đó xoay người đem chiếc khăn nhung khoát lên đùi mẹ Dung, động tác săn sóc, Dung Ân đi chầm chậm tới đó, quanh thân cây cối toàn bộ qua một đêm mà nhuốm màu đỏ già cỗi,cô đi từ phía sau lưng hai người ,” Mẹ.”
Người đàn ông đẩy xe lăn xoay người, Dung mẹ mặt mỉm cười,” Ân ân, con đã về rồi à, Việt thấy mẹ ở nhà một mình, sợ mẹ buồn chán, liền đẩy mẹ đi ra ngoài dạo một chút.”
” Mẹ?” Dung Ân vội vàng tiến lên, theo tay Diêm Việt đẩy xe lăn ẹ Dung ,” Chúng ta về nhà.”
Cô sợ mẹ Dung thấy Diêm Việt, một lần nữa lại bị kích động,” Anh tại sao lại ở đây?”
” Anh muốn tới thăm dì.”
” Anh đi đi.” Dung Ân nói xong, liền đẩy xe lăn đi vào đầu bậc thang, bên cạnh cũng không có thấy quải trượng (Mình nghĩ cái này là cây gậy trống của người già, do không chắc lắm nên để nguyên tác. Ai biết bảo nhé . T__T) đâu, cô quay đầu lại dặn dò mẹ Dung,” Mẹ, Mẹ ở đây đợi lát nữa, con đi cầm quải trượng xuống.”
” Được.”
Dung Ân vội vàng lên lầu, vừa cầm lấy quải trượng xuống dưới, chỉ thấy Diêm Việt đã sau lưng mẹ Dung từng bước từng bước một đi tới, anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú , trên trán lấm tấm mồ hôi tựa hồ nhìn thấy từng giọt rơi xuống cằm vậy.
Dung Ân hai tay nắm ở quải trượng, dường như cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đó.
Một màn này, làm cô nhớ tới tình cảnh anh lần đó cõng cô lúc lên núi. Diêm Việt đi đến trước mặt Dung Ân,” Đi thôi, ngơ ngác gì đấy?”
Vừa Lấy lại được tinh thần thì người đàn ông đã cõng mẹ Dung lên mấy bậc cầu thang rồi, cô chỉ biết yên lặng theo sát ở phía sau, sau khi về đến nhà, Diêm Việt nhẹ nhàng đặt mẹ Dung ngồi xuống, lúc này mới xuống lầu đem xe lăn đi lên nhà.
” Việt, tối nay ở lại ăn cơm đi, ân ân chính mình nấu ăn đó.”
” Được, con cũng rất lâu không có ở ăn ở nhà mình .”
Dung Ân ở trong phòng bếp làm thức ăn, nghe nói như thế thì, động tác nhịn không được dừng lại, Diêm Việt đành đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy cô với bộ dáng kinh ngạc.
Anh cầm lấy bó rau bên cạnh, đặt xuống cái rổ gần đó để nhặt, Dung Ân thấy thế, giật bó rau trong tay anh ,” Anh đi ra ngoài đi, tôi một mình làm là được rồi.”
” Ân ân, anh không có ý tứ gì khác,” người đàn ông da mặt dường như rất dầy, lại từ cái túi ni lông gần đó lấy bó rau khác mang ra chỗ khác nhặt ,” Anh chỉ chỉ muốn chăm sóc tốt cho dì, làm cho tâm tư của dì tốt lên một chút.”
Dung Ân không nói gì thêm, đem bó rau rửa sạch sau đó cho vào nồi,” Anh đi ra ngoài đi, chỗ này có em là được rồi.”
Diêm Việt đem bó rau đã nhặt xong để vào trong rổ, anh đưa lưng tựa vào vách tường, hai mắt chằm chằm vào bóng lưng thon gầy của Dung Ân, cô để gia vị vào chỗ cũ, vừa muốn đem xào nốt một vài món ăn để vào trong mâm, người đàn ông liền chậm dãi đi đến vòng tay qua ôm cô từ phía sau, hai tay của anh ôm chặt lấy thắt lưng của cô , tiếp theo đó, hai tay càng gắt gao ôm chặt, khuôn mặt tuấn tú rất cẩn thận tựa lên cổ Dung Ân,” Ân ân, anh sẽ không ép em , anh sẽ cho em thấy sự thay đổi của anh, anh chỉ muốn em đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh.”
Dung Ân bị ôm lấy, không thể động đậy, một hồi lâu sau, cô mới thở dài,” Anh đi ra ngoài trước đi, món ăn đều bị anh làm hỏng hết rồi đây này.”
Người đàn ông nghe lời buông cánh tay ra , ra ngoài cùng mẹ Dung xem tivi, lúc ăn cơm, vượt xa ngoài ý muốn hòa hợp, Diêm Việt rất biết cách ăn nói, càng làm ẹ Dung tâm tình tốt lên nhiều. Dung Ân vùi đầu vào chăm chú ăn cơm, lại một mực nơm nớp lo sợ, không gian càng im ắng, Diêm Việt cứ liên tục gắp thức ăn cho cô , lại cẩn thận bóc tôm cho vào bát của mẹ Dung.
Một bữa cơm mà chiếm hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi ăn xong, Diêm Việt thật cũng không có ở lâu, ngồi một chút liền rời đi.
Dung Ân xoay xoay bả vai trở lại phòng ngủ, vừa ngồi vào giường của mình, mẹ Dung cũng từ từ mở cửa vào ,” Ân ân.”
” Mẹ.” cô đi qua, ngồi xổm xuống trước mẹ Dung, hai tay cô đặt trên đùi mẹ đấm nhẹ,” Hôm nay