Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210221

Bình chọn: 7.5.00/10/1022 lượt.

i có quý trọng như thế nào, cũng không xoay chuyển được nữa. Tôi quá mệt mỏi rồi. Có khi tôi nghĩ, chết thật tốt, nhưng tôi không thể chết được… Tôi thật hận, Dung Ân, thân thể như thế này, dù sao cũng không có ai yêu …”

“Tư Cần, đừng nói như vậy. ” Dung Ân nghẹn ngào, đôi môi cắn chặt bật máu.

Đi khỏi quán bar, Dung Ân dìu cô đón xe, vừa lúc gặp Bùi Lang. Vì cô cúi đầu, nên không thấy.

“Dung Ân,” anh đến bên cạnh gọi cô. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Bùi Lang trong trang phục nhàn nhã đứng bên cạnh cô, Dung Ân bất đắc dĩ lên tiếng, ” Xin chào!”

Nói xong, dìu Tư Cần chuển bị đi.

“Các cô đi đâu?” Bùi Lang xoay người theo kịp, ” Cái bộ dạng của cô ấy như vậy sẽ rất khó gọi xe, tôi đưa các cô đi.”

“Không cần.” Dung Ân nhẹ giọng cự tuyệt, cũng không muốn có quan hệ quá thân thiết với anh.

Bùi Lang không để ý tới sự lạnh nhạt của cô, kiên quyết lái xe tới. Dung Ân vẫy taxi, quả nhiên không xe nào chịu chở.

“Lên xe.”

“Thật không cần.”

“Nhanh lên một chút, nếu không tôi liền xuống lôi hai người lên.”

Người qua lại từng bước đều quay lại nhìn Dung Ân đành phải dìu Tư Cần lên xe. Bùi Lang hai tròng mắt sắc bén xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Dung Ân, “Nhà cô ấy ở đâu?”

“Bộ dạng cô ấy như vậy không thể về nhà.”

Bùi Lang gật đầu, ” Vậy ở khách sạn.” nói xong, liền tăng tốc về phía trước.

Tư Cần vốn đã say mèm, lăn qua lăn lại, nghiêng người dậy, nôn ra xe, “Ọe, ọe—”

“Tư Cần! ” Dung Ân trợn to hai tròng mắt, trơ mắt nhìn chiếc xe sang trọng dơ bẩn thê thảm không nhìn nỗi. Không gian rộng rãi, trong nháy mắt gay mũi mùi chua loét. Dung Ân há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Cô đỏ mặt, tầm mắt dời đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, “Thật xin lỗi, tiền này, tôi sẽ trả cho anh.”

Bùi Lang chuyên tâm lái xe, cũng quay kiếng xe xuống, đem một hộp khăn giấy đưa về phía Dung Ân. Anh chu đáo, làm cô rất cảm kích, rút khăn giấy đưa cho Tư Cần lau vết bẩn.

“Cô ấy là bạn của cô sao?”

“Đúng. ” Dung Ân gật đầu.

Bùi Lang không nói gì nữa. Đi đến cửa khách sạn, Tư Cần đã ngủ say. Dung Ân nhìn ra ngoài, thấy khách sạn Bùi Lang tìm là khách sạn 5 sao, cô không khỏi sờ sờ bóp tiền của mình, cô dường như cũng không mang nhiều tiền như vậy.

Bùi Lang liếc thấy động tác của cô, khóe miệng nhẹ mỉm, mở cửa xe, Tư Cần đã say bất tỉnh nhân sự, anh dứt khoát ẵm Tư Cần lên, ” Tôi có thuê phòng dài hạn ở chỗ này, dù sao không dùng cũng lãng phí.”

Dung Ân đi theo phía sau anh, nhìn thấy lưng anh rất thẳng, bóng lưng thon daì như người mẫu, hai cánh tay mạnh mẽ. Quan trọng nhất là, anh ta là một công tử cao quý, lại không ghét bỏ Tư Cần người đầy mùi rượu. Dung Ân yên lặng theo sát anh vào trong phòng, bên trong, cái gì cần có đều có, TV lớn xa hoa, ghế salon thoải mái, quang cảnh ban công, quả thực như ở nhà. (vậy là Bùi Lang đã được một điểm trong lòng Dung Ân rùi hen ^^)

Bùi Lang thả Tư Cần trên giường, liền đứng dậy đi ra ngoài. Anh ở ngoài phòng nghỉ xem TV, Dung Ân lấy khăn lông ướt lau mặt cho cô, thay y phục rồi mới đi ra ngoài.

“Xong chưa?”

Dung Ân sắc mặt mệt mỏi, gật đầu.

“Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Thế nào, lời mình vừa nói lại quên nhanh như vậy không tính toán gì nữa rồi sao?” Bùi Lang đứng dậy, ” Xe của tôi cần phải đem đi rửa, cô không muốn đi bộ chứ?”

“À, tôi thiếu chút nữa quên mất, thật xin lỗi.” Dung Ân đi ra ngoài, “Đi thôi.”

Hai người sánh vai ra khỏi phòng, đi đến cửa khách sạn, Dung Ân vừa muốn xuống bậc thang, liện bị anh nắm lấy cổ tay, ” Cô ở đây, tôi đi lấy xe.”

Cô dừng bước, thân thể kề sát bên Bùi Lang, lòng bàn tay nóng ấm của Bùi Lang truyền vào thân thể cô qua cổ tay. Đúng lúc này, Hạ Phi Vũ vừa mới xuống xe, hào hứng xem màn kịch trước mắt, cô vội lùi vào trong xe, cầm lấy điện thoại chụp hai người.

Dĩ nhiên, bối cảnh khách sạn đó cũng bị chụp vào trong điện thoại.

Dung Ân đưa tay rút về, Bùi Lang xem như không có chuyện gì cúi nhẹ xuống, ” Vậy cùng đi nhé.”

Hạ Phi Vũ xuống xe, chào hỏi trước, sắc mặt đầy ám muội, “Bùi công tử, chúng ta lại gặp nhau.”

“Thì ra là trưởng phòng Hạ của Nghiêm Tước.” Bùi Lang mỉm cười, ánh mắt rất lãnh đạm.

“Đây không phải là Dung Ân sao? Rời khỏi Tước Thức, cô sống có tốt không?”

“Cảm ơn đã quan tâm.” Dung Ân trông thấy nụ cười trên mặt cô, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh thảm hại vừa rồi của Tư Cần, ” Không ngờ rằng trưởng phòng Hạ làm nhiều việc trái lương tâm như vậy, nửa đêm còn dám ra đường.”

Khóe mắt tinh sảo của cô sụp xuống, ” “Dung Ân, cô nói như vậy là có ý gì?”

“Cô lòng dạ biết rõ.”

“Hừ, “Hạ Phi Vũ cười lạnh ra tiếng, vẻ mặt khinh thường chuyển hướng nhìn Bùi Lang, có mấy phần cung kính, ” Bùi công tử lần này hẳ


Old school Easter eggs.