
không? !”
“Ân Ân,” anh nheo con mắt tàn ác lại, ” Tự do của cô đáng giá như vậy sao?”
Dung Ân nghe nói, hi vọng duy nhất trong lòng biến thành tuyệt vọng, Diêm Việt thử động nhẹ tay, đầu đầy mồ hôi đau nhức, sợ cái tay này thật sự bị phế đi, hắn nhẹ giơ mi mắt, ” Ân Ân, em không cần lo cho anh, sau khi trở về, hãy rời khỏi hắn, như vậy anh cũng có thể yên lòng…”
“Việt, “Dung Ân thấy anh khí lực nói cũng mất đi, vội ngắt lời, ” ANh không nên nói nữa, em sẽ không để anh chết.”
“Ở trước mặt tôi diễn trò ân ái, Dung Ân, cô xem tôi không tòn tại phải không?”
“Nam Dạ Tước, anh thả anh ta đi, anh ta đã bị thương như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?” Hai tay Dung Ân níu thật chặt quần áo Nam Dạ Tước, ” Nếu anh ta chết, tôi sẽ hận anh cả đời, tôi sẽ giết anh—–”
Quên nữa: Warning: 18+
Đáy mắt bình tĩnh của Nam Dạ Tước gợn lên chút sóng, hoàn cảnh như vậy, anh biết Dung Ân không chịu được, cô dù sao cũng không phải ngươi cùng thế giới với anh.
Dung Ân gần như sụp đổ, cánh tay theo thân thể Nam Dạ Tước rơi xuống, một tay anh giữa lấy hông cô, ” Đây là cô nói, dùng tự do của cô đổi lấy một mạng của hắn, đồng ý!”
“Không, Ân Ân—-”
Dung Ân cả người vô lực, tê liệt ngã xuống trong khuỷu tay Nam Dạ Tước, tầm mắt cô vô thần nhìn Diêm Việt, hai lần đẩy cô vào địa ngục, không ai khác, đều là hắn.
Chuyện thừa nước đục thả câu, Nam Dạ Tước rất thích làm, tay anh vuốt khẽ ở đỉnh đầu Dung Ân, “Ân Ân, vốn dĩ, đề án của cô tôi có thể thông qua, nhưng hiện tại, cũng chẳng thay đổi được gì.”
Những lời này nói ra, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt Dung Ân liền chảy xuống, Nam Dạ Tước có thể cảm thấy được đầu vai ẩm ướt, tay phải anh bá đạo ôm lấy eo cô, ” Nếu như vậy, tôi hôm nay sẽ lưu lại tính mạng hắn.”
“”Ân ân. . . ” Diêm Việt đầu bị đặt ở trên mặt bàn, “Đi mau, đi mau. . .”
“Việt,” Tiếng nói Dung Ân càng nghẹn ngào,” Em không hoàn toàn là vì anh, em đã không còn sức lực nữa, em bỏ cuộc…”
Cô dựa trên bả vai của anh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng thực tế bức bách cô quá vội vàng, vừa lúc cô có chút hy vọng, lại hung hăng xé nát của cô.
“Cô đi ra ngoài trước đi.” Nam Dạ Tước khẽ đẩy Dung Ân.
“Không,” hai tay cô túm lấy tay anh, ” Anh thả Diêm Việt ra, chúng ta cùng đi.”
Khóe mắt anh khẽ nhếch, “Làm sao, sợ tôi giết hắn à?”
“Nam Dạ Tước, anh có cái gì mà làm không được?” Sợ hãi Dung Ân không một chút sợ hãi chống lại cặp mắt tức giận đó, Nam Dạ Tước nghe vậy, chỉ cười cười, “A Nguyên, đem đồ chuẩn bị tốt cho hắn, sau đó thả hắn ra.”
“Vâng.”
Dung Ân đang nghĩ là vật gì, A Nguyên đã móc từ trong túi quần ra ống tiêm, cô quá sợ hãi, buông lỏng tay Nam Dạ Tước, ” Các người muốn làm cái gì? Buông ra—-”
“Ân ân, đây là gậy ông đập lưng ông, ” Nam Dạ Tước hai tay ôm chặt thân thể giãy giụa của cô, hai mắt Dung Ân hằn tia máu, thuốc được bơm vào bên trong cơ thể Diêm Việt, hắn chẳng qua chỉ hừ nhẹ một cái, không phản ứng gì khác nữa, liền ngất đi.
“Anh tiêm cho anh ta cái gì? Nam Dạ Tước, tên ác ma này, anh thật là đáng sợ!”
“Angel-beat, đây là tôi trả lại hắn!” Nam Dạ Tước nói xong, liền lôi kéo Dung Ân đi ra, từng tấc từng tấc ra khỏi, người đàn ông trong mắt, càng lúc càng mơ hồ. Hắn vốn nên quên đi, Diêm Việt, một lần cuối cùng, sau này, hãy để chúng ta quên đi hoàn toàn nhé.
Dung Ân bị anh lôi ra ngoài, lý trí hoàn toàn không có, cúi đầu, hung hăng cắn Nam Dạ Tước, anh bị đau, nhưng chỉ tăng tốc nhịp chân, để Dung Ân đến một gian nhà ngói khác, bầu trời bây giờ đã sớm âm u, đưa tay không thấy được năm ngón.
Nam Dạ Tước giữ lấy cằm cô, rút cánh tay mình ra, “Ân Ân, tôi đối với hắn như vậy, cô liền điên lên? Sao? Tôi chỉ lấy một cái tay của hắn, nhưng cái hắn muốn lấy là mạng của tôi!”
Anh gào thét bên tai cô, đem cô đặt trên vách tường gạch xanh, hai tay bắt đầu xé rách quần áo phong phanh của cô.
“Anh làm cái gì? Buông, không được đụng đến tôi—”
“Cô quên giao ước của chúng ta rồi sao?”
Mặt Dung Ân chống đỡ trên mặt gạch thô ráp, ma sát rách da, “Tôi chỉ đồng ý giao ra tự do của tôi, Nam Dạ Tước, anh đem tôi giam lại đi, cả đời, anh muốn đem tôi nhốt đến già, tôi cũng để anh toại nguyện…”
“Không có dễ dàng như vậy. ” Anh tháo khóa quần , xé mở quần của Dung Ân, trên ngón tay cắm ở trên vách tường, vết máu loang lổ, “Nam Dạ Tước, anh sẽ xuống địa ngục…”
Anh quay người cô lại, làm cho cô quay lưng vào vách tường, dục vọng ẩn nhẫn chờ trực trào ra, Dung Ân chỉ giãy giụa, tiếng nói liền nhỏ lại, ” Anh không phải là chơi chán rồi sao, nếu chán, vì sao còn muốn chơi?”
Anh cười cười, ” Bởi vì, tôi không tìm được một thân thể có thể thay thế cô, hiện giờ, tôi đã chơi chán những thứ chủ động rồi, đối với phản ứng như khúc gỗ của cô dưới thân thể tôi, tôi rất nhớ.”
Cô nhìn chằm chằm gương mặt này, bộ dạng tà ác chẳng khác lúc mới gặp chút nào, cô cắn răng, có thể cảm giác được mùi máu tươi trong miệng, “Biến thái.”
“Cô sẽ thích cái biến thái của tôi.” Khuôn mặt anh, có thể nói là hoàn mỹ, tinh xảo, làm người ta lóa mắt mê đắm, nhưng cũng phải nói, đầy tà niệm.
Tay của anh, thon dài đẹp mắt, nhưng ở tron