
giống như bị thiêu cháy, cô muốn tránh ra, nhưng lại sợ đột ngột rồi ngược lại lúng túng, cô mặt mặt cúi thấp đầu, lỗ tai phát ra ửng hồng, mặt chôn trong tóc dài đen bóng, Bùi Lang lúc đi tới liếc nhìn cũng dường như ngây người, hắn ho nhẹ, nhận lấy đồ trong tay cô, để vào xe, ” Bên kia có CD hướng dẫn xoa bóp, cô ở nhà không có chuyện gì xem một chút, đối với sự hồi phục của mẹ cô hẳn là có ích.”
Nói xong, liên lưu lại cái bóng lưng cho cô, Dung Ân cùng đi tới, càng tiếp xúc, cô càng phát hiện ấn tượng về Bùi Lang lúc ở quán bar đêm đó hoàn toàn khác nhau, vẫn tưởng rằng, anh chỉ là một công tử quần áo bóng loáng, nhiều nhất chính là ỷ vào quan hệ của thế hệ trước bưng bít. Kiếm cơm, không nghĩ rằng, anh có năng lực cao siêu, vả lại làm việc sấm rền gió cuốn.
Trở lại căn hộ, trời dường như đã tối Dung Ân không quên gọi điện thoại cho Thẩm Mặc, cô không có gạt Thẩm Mặc, nói nỗi khổ tâm riêng, còn đối phương cũng vỗ ngực tỏ vẻ, nấu Nam Dạ Tước tì đến, liền nói cô đã từ chức, tìm không được Dung Ân.
Tất cả dụng cụ trong bếp đều mới toanh, Dung Ân rửa sạch thực phẩm, chuẩn bị bắt tay vào làm, Bùi Lang mở cửa ra, dáng người cao lớn chắn ở cửa, ngắm nhìn bóng dáng không ngừng bận rộn, đáy mắt anh nhàn nhạt cười, cuối cùng đã hiểu được lời nói của thế hế trước, cảm giác như thế nào là nhà. Dung Ân đeo tạp dề, bắc chảo xào chín thịt băm, cô tay cô thuần thục di chuyển, không đến vài phút, cả phòng liền tràn ngập mùi thức ăn, tán loạn khắp phòng.
Lúc ăn cơm tối, Dung Ân muốn mở cửa phòng để mẹ xuống giường, nhưng Mẹ Dung kiên trì nói muốn ngủ, để bọn họ ăn trước, cô không lay chuyển được, chỉ đành phải đóng cửa phòng.
Ngự Cảnh Uyển.
Vương Linh chẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, còn có vịt kho nước tương Dung Ân thích, cô cố ý gọi xe đi một vòng lâu mới mua được, đây cũng là ý của Nam Dạ Tước.
Trời bắt đầu tối, cô đem món súp gà nấu nấm hương lên bàn, anh ngồi ở ghế chủ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chân mày vắt lên, sở dĩ tin chắc Dung Ân sẽ không dám có ý khác, anh yên tâm để cô về một mình, lấy điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại đầu tiên trong danh bạ, nhấn gọi, bên kia truyền đến âm thanh tít tít, hai đầu lông mày dịu đi, có lẽ cô chỉ là về trễ một chút mà thôi.
Dung Ân đang cùng Bùi Lang nói chuyện gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, trên mặt bàn bóng loáng run càng lúc càng nhiều, trượt trên bàn mấy cái, liền rớt khỏi bàn.
Dung Ân cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy số sắc mặt biến đổi, cô không chút nghĩ ngợi ấn tắt.
Nam Dạ Tước đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi, Vương Linh đứng bên cạnh, có thể thấy rõ con ngươi u ám của anh, anh nhất khóa bàn phím, bỏ điện thoại lên bàn.
“Ngày mai, tôi tặng cô một chiếc điện thoại mới.” Thần sắc Bùi Lang cũng rất yên bình.
“Không cần, ” Dung Ân định tắt điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động đẩy tới trước mặt Bùi Lang, ” Anh đợi lúc trở về giúp tôi vứt nó đi, nếu lỡ bên trong cài đặt thứ gì, ngược lại thành gánh nặng.”
Hắn bỏ điện thoại vào túi quần, ” Trong khu có rạp chiếu phim cùng cửa hàng, cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“Anh ta có phải có quan hệ vô cùng rộng?”
“Cô không hiểu gì về anh ta sao?”
Dung Ân bới cơm trong chén, ” Tôi chỉ biết anh ta tên Nam Dạ Tước, biết anh ta là tổng giám đốc Tước Thức, còn có biết anh ta cùng xã hội đen có quan hệ, những chuyện khác cũng không rõ.”
Bùi Lang đặt chiếc đũa bằng ngọc trắng sáng bóng lên bàn, hai tay anh đan lại để trước mặt, con mắt trong lộ ra cơ trí sắc sảo, bộ dạng rất thông minh, ” Thật ra thì, ban đầu khi anh ta vào thành phố Bạch Sa, không ai biết thân thế, chúng tôi đều không điều tra ra gia đình của hắn, nhưng nếu không có hậu đài vững chắc, làm sao lại có thể vừa tạo dựng Tước Thức, còn lũng đoạn chợ đen, nếu như bây giờ có hình phạt mà nói, anh ta đã sớm chết trăm vạn lần rồi, giao dịch ma túy, mua bán súng, nhưng chẳng qua, những thứ này không có chứng cớ, cũng tìm không ra liên lạc cánh dưới của hắn, cho nên, trị không được tội của hắn.”
Trước kia, Dung Ân chẳng qua là suy đoán, nhưng bây giờ nghe Bùi lang nói như vậy, cô chỉ cảm thấy hàm răng run rẩy, vừa âm thầm may mắn hiện tại đã rời xa Nam Dạ Tước, anh ta là ác ma, trên tay nhuộm đầy máu tươi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lấy mạng, ” Tôi không nghĩ rằng, anh ta phức tạp như vậy.”
“Muốn lấy tính mạng của hắn chỗ nào cũng có, cho nên, tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta một chút.”
Dung Ân đem chiếc đũa gẩy gẩy cơm trắng, trong đầu chợt nhớ đến Nam Dạ Tước đè lên mu bàn tay Diêm Việt, sau đó tàn nhẫn một phát bắn xuống, lúc đó, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, giống như chỉ xuyên qua một tờ giấy mà thôi.
Hai mắt cô bị nhuộm đỏ, hoảng sợ nhắm mắt lại.
“Cô làm sao vậy?” Bùi Lang thấy cô có gì đó khác thường, lời nói lộ ra chút lo âu.
“Không có chuyện gì, hình như là bị con gì cắn.” Ánh mắt Dung Ân làm bộ xoa xoa mắt, ” Tôi chỉ sợ, sẽ liên lụy đến anh.”
Hắn khẽ động cánh môi, lộ ra hàm tăng trắng tinh, xem thường, ” Hắn không đụng được tôi đâu.”
Bên kia, tay phải Nam Dạ Tước nắm chặt điện th