
u vết còn chưa kịp xóa đi, những loài hoa quý báu trước kia mà Nam Dạ Tước trồng giờ đã bị nhổ sạch tận gốc,màu sắc và hoa văn của nửa cái vườn đều bị phá hư, những cánh hoa vung vãi trên mặt đất vẫn còn để lại dấu tích, lẻ loi trơ trọi khắc sâu ở trong đất bùn, cây bạch quả vừa mới trồng, không biết có thể thích nghi với hoàn cảnh mới hay không, hơn mười cây được trồng ở đây, cây lớn nhất trồng gần sát sân thượng của lầu hai tưởng chừng vươn tay ra, có thể với tới cành của cây.
Nam Dạ Tước hai tay vẫn để ở trong túi quần, anh mặc một chiếc áo ở nhà màu trắng, dưới thân, là chiếc quần cùng nhãn hiệu, một hai chiếc lá nhẹ nhàng đáp vào người anh, anh cũng không hay biết, dưới cây bạch quả, có kê một cái bàn, mấy cái ghế dài, đều là làm bằng gỗ, rất phù hợp với cảnh sắc bây giờ. Hai cây bên cạnh đó, còn mắc một chiếc võng, bên trong, thậm chí chiếc gối đầu cũng đã chuẩn bị xong.
Dung Ân trong lòng dâng lên khác thường, hai chân giẫm lá cây đi lên phía trước, Nam Dạ Tước nghe được tiếng động, quay lại khuôn mặt hoàn mỹ làm người ta điên đảo “ Ân Ân, em thích không?”
Nói thật, Dung Ân rất thích.
Bên trong Ánh mắt của cô khinhìn thấy thân hình kia, có chút mơ hồ, phảng phất anh ta không phải người lúc trước tìm được cô, Nam Dạ Tước người đưa cô đẩy vào chỗ chết, cũng không phải người trong trí nhớ, đem cô hung hăng đặt ở dưới thân, Nam Dạ Tước không để ý đến cảm nhận của cô ra sao.
Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?
Bọn họ sóng vai đứng cùng nhau, trời chiều rất đẹp, xuyên qua đầu vai của 2 người, chiếu tới cần cổ trắng nõn của Dung Ân làm nó phiếm hồng, Nam Dạ Tước lơ đãng liếc qua, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng như tuyết của Ân, có thể cảm nhận được động mạch cổ đập đều đều,nhịp nhàng,nhịp đập,rung động, bên trong người anh bắt đầu khởi động, sinh lực bắt đầu nóng lên, Dung Ân híp mắt, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu vào lông mi cong vút, môi thoa một ít son môi rất nhạt,Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy có một loại xúc động mãnh liệt từ hạ thân chạy lên, xông thẳng tới đỉnh đầu.
Con ngươi thâm thúy dần u ám, người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, đem ánh mắt nhắm lại.
Nhìn nữa, có lẽ anh sẽ thật sự sẽ nhào tới mà muốn cô tại đây, Nam Dạ Tước nhẫn nại dục vọng xuống, anh làm nhiều như vậy, không thể ngay lúc này thất bại trong gang tấc được, anh che dấu bằng cách đá đá lá cây dưới thân, cố gắng đem chú ý của mình dời đi.
” Nam Dạ Tước, sao anh lại trồng những cây bạch quả này?”
” Diệp Tử nói, em thích.”
Cô rất thích, không hơn. Nam Dạ Tước ngẩng đầu lên, mái tóc màu rượu đỏ hơi bay, đôi mắt kia càng phát ra vẻ mị hoặc, Dung Ân nhìn chăm chú vào một bên mặt của anh, người đàn ông này, quả nhiên nhìn rất đẹp, làm saylòng người.
” Kỳ thật, anh không cần như vậy.” Dung Ân nhàn nhạt nói,” anh nếu không thích, không cần miễn cưỡng chính bản thân mình.”
” Ân Ân, tôi không có nói không thích, em dường như không hỏi qua tôi, liền xác định tôi sẽ không đáp ứng em, kỳ thật, từ nay về sau có chuyện gì, tôi hi vọng em có thể tự mình nói với tôi.” Nam Dạ Tước rũ mắt xuống ,Dung Ân lại vội vàng tránh tầm mắt của anh, cô đi vào khoảng gốc cây, ở trên ghế dài ngồi xuống.
Nam Dạ Tước như vậy, làm cô càng sợ tiếp xúc, trong lúc này cô luôn cảm thấy cô và anh, có cái gì đang tại thay đổi, mà loại thay đổi này, cũng không làm Dung Ân cảm thấy thoải mái, ngược lại, càng làm cô căng thẳng.
” Hôm nay đi ra ngoài, có làm cho em vui vẻ không?”
” Ừm.” Dung Ân khẽ gật đầu, từ trong túi xách móc ra cái gì đó, đưa tới trước mặt Nam Dạ Tước,” Đây là điện thoại tôi mới mua.”
Anh không có cầm lấy, thấy là chiếc điện thoại bình thường màu hồng, cô từ trước đến nay không thích thứ gì đó quá sang trọng, cái điện thoại này rất xứng đôi với cô,” Ân Ân, em muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần phải được sự đồng ý của tôi.”
Từ xa, Vương Linh ôm con chó nhỏ đi tới, tiểu tử kia nhìn thấy chủ nhân chủ nhân của mình, ở trong lòng Vương Linh giãy giụa, Vương Linh không thể không buông nó ra.
Dung Ân khom lưng xuống, con chó nhỏ trước mặt nhào vào trong ngực của cô, đầu nó tại ngực cô cọ cọ vài cái, Dung Ân đứng dậy, hai tay ôm tiểu tử kia rời đi,” Dạ Dạ, hôm nay có ngoan không?”
Con chó nhỏ như là có thể nghe hiểu tiếng người, ô ô hai tiếng sau đó thân mật tiến tới cần cổ của Dung Ân liếm liếm, Nam Dạ Tước thấy cô ôm con chó nhỏ bên người đi qua, khóe miệng liền câu dẫn ra một nụ cười, chỉ là nụ cười còn cứng đờ trên mặt, anh liền phát hiện được điều gì không đúng, lông mày nhíu lại,” Con chó kia tên gì?”
Vương Linh như muốn đuổi theo, nghe được câu hỏi của Nam Dạ Tước, quay đầu lại nói,” Cậu chủ,nó tên là Dạ Dạ, là Dung tiểu thư đặt cho.”
Người đàn ông trong nháy mắt trên mặt tái nhợt, người phụ nữ này, thật sự là mang thù mà.
Dạ Dạ? Khó nghe muốn chết! Nam Dạ Tước mặt lạnh theo ở phía sau, một con chó sao có thể lấy tên này?
Dưới trời chiều ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua chiếc lá, rơi xuống đầu vai của mỗi người, có vẻ gì đó rất thanh bình.
Hôm sau.
Hạ Phi Vũ gõ cửa phòng làm việc của Nam Dạ Tước,” Tổng giám đốc, anh t