Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329700

Bình chọn: 7.5.00/10/970 lượt.

ình chữ thập trên nóc bệnh viện. Dung Ân đã đi ra khỏi bệnh viện, đang ở trên đường cái đón xe.

Nam Dạ Tước cảm thấy trong mắt hơi xót, trong lòng giống như bị kích động rất lớn, cô nếu như vậy mà đi, anh còn có thể lại tìm cô trở về không?

Nghĩ đến đây, anh liền sải bước đuổi theo về phía Dung Ân.

Sự lựa chọn này, anh không cần do dự.

Chương 90

Một chiếc xe dừng ở ven đường, Dung Ân vừa mới mở cửa ra, cổ tay lại bị Nam Dạ Tước vội vàng chạy đến túm lại.

Cô không có xoay người, mặc một chiếc quần dài màu trắng đứng trên đường, phía ngoài mặc một chiếc khoác len nhỏ, dáng vẻ như một sinh viên đại học.

Tay trái Nam Dạ Tước đem tay cô đặt vào lòng bàn tay, tay phải đưa tới, ôm ở bả vai Dung Ân, “Đi, chúng ta trở về.”

Tay cô siết chặt tay cầm cửa xe, sau đó, dùng sức đóng cửa xe, Nam Dạ Tước ôm cô rời khỏi đường đi.

Dung Ân đi giầy đế bằng, lúc này, chỉ cao đến miệng Nam Dạ Tước, nằm chung một chỗ, tương xứng hoàn mỹ, cô mím chặt môi, trong cặp mắt đen bóng hiện ra đau thương vô cùng, ánh mặt trời mặc dù sáng rực, nhưng không thể theo vào trong đôi mắt của cô được, cặp mắt đó, bịt kín một tầng hơi nước, Nam Dạ Tước không dám động, sợ nước mắt ẩn nhẫn đó lại lần nữa trực trào ra ngoài.

Bọn họ từ từ đi tới, nhìn từ đàng xa, nghiễm nhiên là đôi tình nhân.

Nam Dạ Tước cầm tay Dung Ân không buông, cô không đẩy ra, mà là rất an tĩnh tùy ý anh dắt cô đi về phía trước, lúc này, đáy lòng cô đau thương càng sâu, ít nhất là tạm thời quên đi bệnh thật kia trong lòng.

Ngồi lên xe, Nam Dạ Tước phát động xe, nắm tay Dung Ân, chạy xe ra khỏi bệnh viện.

Mười ngón tay đan vào nhau, động tác thân mật như vậy, Dung Ân cũng không có phản đối, cô cảm thấy hiện tại mình rất cô độc, nắm thật chặt bàn tay này, cho cô ấm áp duy nhất, làm cho cô không cảm giác mình giống như là bị ném đi như lục bình, lẻ loi trơ trọi phiêu bạt ở trên mặt biển.

Đến nửa đường, điện thoại Nam Dạ Tước đặt ở đồng hồ đo bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.

Ánh mặt hẹp dài liếc, là Hạ Phi Vũ.

Tầm mắt Dung Ân từ đầu đến cuối đều rơi ngoài cửa xe, năm ngón tay mãnh khảnh tùy ý để anh cầm, vẻ mặt thuận theo. Nam Dạ Tước đem ánh mắt dời đi rất xa, hết sức chuyên tâm lái xe, điện thoại chốc lát yên tĩnh lại không chút gián đoạn vang lên, cho đến khi anh tắt

Chương 91

“Dạ Dạ, em không nghe lời chị sẽ nhốt em lại đấy”. Dung Ân bị Dạ Dạ quấn, chỉ có thể nhếch lên một chân, dáng vẻ rất vui vẻ, nhìn độ lửa, cô đem cánh gà bỏ vào trong mâm và đưa một cái lên nếm thử mùi vị.

“Gâu gâu…”, tiểu tử thấy người ăn, chỉ có thể gương mắt nhìn, không còn ầm ĩ nhưng cắn ống quần cô sủa gâu gâu.Cô bị lôi kéo, không còn cách gì đành ngồi xổm người xuống. Thấy vậy, mắt Dạ Dạ sáng lên, bổ nhào nhảy dựng lên đem cánh gà trong tay cô đoạt lấy. Sau đó thân thể mập mạp ổn định chạy đi hướng ra xa. Không may là tiểu tử nhận biết phương hướng không tốt, hoặc do vận quá kém, đụng vào chân Nam Dạ Tước làm cánh gà trong miệng rơi ra. Người đàn ông xốc tiểu tử lên. Dạ Dạ bốn chân liền bất động , nháy đôi mắt tội nghiệp. Anh đem con chó nhỏ giơ ra trước mặt Dung Ân:

-Em thật vô dụng, con chó bên cạnh cũng gây khó dễ cho em.

“Gâu gâu…”

Dung Ân nhận lấy con chó từ tay Nam Dạ Tước:

-Anh cũng không sợ nó khó chịu sao mà xách nó lên như thế.

-“Nghe nói qua một câu châm ngôn chưa, ‘từ mẫu nghiêm phụ’ ” ( Ngan Nhok: Từ mẫu nghiêm phụ có nghĩa là mẹ thì hiền dịu, nuông chiều, còn cha thì nghiêm khắc ý)

Dung Ân cho con chó một cái cánh gà, để nó bên cạnh chơi:

– Anh là ba của tiểu cẩu, vậy anh là cái gì?

– Các cô gái không phải đều thích ôm con chó để nó gọi là mẹ sao?

Nam Dạ Tước vén tay áo lên, đi tới bên cạnh vĩ nướng, thoa mật ong lên cánh gà. Dung Ân không khỏi mỉm cười:

-Vậy anh thử kêu Dạ Dạ tới xem nó có chịu gọi anh là ba không?

– Em có thể đổi tên khác cho nó không?- Người đàn ông buồn bực.

-Nó cũng đã quen cái tên Dạ Dạ này rồi!

Dung Ân đeo cái bao tay lên, đem cánh gà Nam Dạ Tước đã xâu xong bỏ vào đĩa, cô ngẩng đầu, nhìn chú chó đang vui mừng ăn : “Dạ Dạ, có phải không?”. Tiểu tử rất tán thành, lắc cái đầu, đuôi thẳng tắp đáp ứng. Cô câu hạ khóe miệng, vẻ mặt tự đắc, Nam Dạ Tước cúi đầu muốn đổi chủ đề:

-Hôm nay nghĩ thế nào mà lại đi nướng thịt vậy?

– Dù sao ở nhà nhàn rỗi không có việc gì. Vương Linh nói tiết trời phù hợp để làm tiệc nướng, tôi cũng nhất thời cao hứng nên để cô ấy ra ngoài mua nguyên liệu.

Nam Dạ Tước thấy tâm tình của cô tốt lên, dĩ nhiên là rất vui vẻ. Cuối thu, tiết trời mát mẻ. Những cây bạch quả kia dáng dấp rất tốt, trông như bừng lên sức sống. Dù lúc được mang tới có chút bận tâm nhưng bây giờ đã sớm thích nghi. Dung Ân bận rộn chuẩn bị này chuẩn bị kia. Cô lấy salad trái cây,trải khăn bàn, chỉnh sửa lại ngăn nắp, Nam Dạ Tước cũng bận rộn giúp không ít, anh thích những lúc như vậy vì cô đối với anh không có đề phòng. Nhìn bóng lưng cô bày biện bát đũa, khóe miệng người đàn ông không khỏi cong nhẹ. Bộ dáng cô lúc này làm Nam Dạ Tước nghĩ đến một từ nhạy cảm đố


Disneyland 1972 Love the old s