XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329540

Bình chọn: 7.00/10/954 lượt.

trời

Dòng suối nhỏ vì núi cao khẽ chảy, vì thảo nguyên bao la



Nam Dạ Tước nhấp nhẹ ngụm rượu, không có nuốt xuống, anh mải miết nhìn Dung Ân.

Hai tay cô cầm chặt mic, tiếng hát trong trẻo khéo léo ngâm ra một loại đau thương rất sâu, anh có thể thấy rõ đáy mắt Dung Ân hiện ra một vòng nước, tầng tầng lớp lớp cho đến khi lệ rơi đầy mặt.

Chương 96

Nam Dạ Tước mím môi, thấy cô khóc thành như vậy, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu, bắt đầu từ lúc nào, cảm xúc của Dung Ân đã có thể tác động anh, nhìn thấy cô vất vả lắm mặt mới giãn ra, anh cũng cao hứng theo, nhìn thấy cô rơi lệ, anh lại càng cảm thấy lòng giống như bị gai đâm mà khó chịu.

Dung Ân bỗng chốc chọn rất nhiều bài hát, cô ngơ ngác mà đứng ở đó, một bài rồi tới một bài, hát đến khi khàn cả giọng, tới không phát ra được tiếng.

Tiếu Bùi bọn họ đều đi hết sạch, trên ghế sa lon Italy, cũng chỉ còn Nam Dạ Tước.

Anh nghe rất nhập tâm, lúc Dung Ân xoay người liền bắt gặp ánh mắt u ám thâm thúy kia, chăm chú như vậy, bình thường giống như chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Cô khóc đến có chút chật vật, nhớ tới lời Tư Cần nói, vừa có chút bối rối, ngộ nhỡ Nam Dạ Tước hỏi cô vì sao lại khóc, cô phải thêu dệt lý do như thế nào mới có thể khiến anh không sinh ra hoài nghi.?

Dung Ân nắm chặt cái mic, đứng ở chổ đó, có vẻ mất tự nhiên.

Nam Dạ Tước đứng dậy, nhận lấy cái mic trên tay cô, để xuống, ôm bả vai của cô đi ra ngoài, ” Những thứ này thật không có lương tâm, tự mình chạy mất dạng, xem ra chúng ta chỉ đành phải bắt taxi về thôi.”

Dung ân vội vàng cúi đầu xuống, người đàn ông này bàn tay to thật ấm áp, lòng bàn tay theo mặt của cô mà xoa mấy cái, không có hỏi gì cả, liền ôm lấy cô đi ra ngoài.

Ở cửa Cám Dỗ, gió lạnh thấu xương, mỗi một cơn gió lạnh giống như là rạch một đường xuyên vào da thịt đâm vào trong xương cốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân vì lạnh mà đỏ bừng, hai cái tay cũng không biết nên đặt chỗ nào. Hai người đứng mông lung ở dưới đèn đường, lúc này nếu muốn đón xe đã rất khó rồi, Nam Dạ Tước có chút ảo não, sớm biết như vậy sẽ để cho Tiếu Bùi ở bên ngoài chờ, mình cũng không cần chịu phần tội này.

Anh để cho Dung Ân quay mặt về phía anh, kéo cánh tay của cô vòng qua hông của anh, áo khoác mở rộng vừa lúc có thể che kín hai vai thon gầy của cô, hai người dính sát vào nhau ở một chỗ, Dung Ân có thể cảm giác được

Chương 97

Mặt lợi hại nhất của Hạ gia, không phải là có bao nhiều tài sản, mà là có một người làm trong ủy ban thành phố, Hạ Bột Hải.

Hạ phi vũ gây chuyện, chính là hắn dùng quan hệ, một tay giải quyết.

Nam Dạ Tước đối với Dung Ân thuận theo cũng không ít, nhưng cô đã đồng ý với Tư Cần, cho nên mỗi lần ra cửa đều rất cẩn trọng, phải chuyển mấy lần xe buýt, xác định không ai theo dõi sau này mới đi đến chỗ Tư Cần thuê, ở khu dân cư.

Kể từ khi bà mất, cái chỗ ở kia Tư Cần không trở về nữa. Dung Ân vốn định mang cô đến thăm phần mộ của bà, nhưng Tư Cần cự tuyệt, cô nói, muốn chờ mình làm được điều gì đó rồi mới có tư cách đi gặp bà.

Dung Ân biết là cô tự trách bản thân mình.

Trước kia khi bà còn sống, tiền Tư Cần kiếm được chủ yếu là dành cho bà để bà chữa bệnh. Mặc dù cuộc sống gian khổ chút nhưng rất vui vẻ, không giống như hiện tại, vắng ngắt, ngay cả cái người nói chuyện cũng không có.

Cô hút thuốc, mở ra cửa sổ, Dung Ân đi tới, lấy điếu thuốc trong tay Tư Cần dập đi. Tư Cần nhìn một chút, không có nói gì, “Thân thể là của cậu, vừa hút thuốc lá, vừa uống rượu, cậu thật sống bất cần rồi phải không?”.

-”Dung Ân, mình thật sự không cần gì nữa rồi!” – Tư Cần lướt qua cô đi về phía phòng khách, trên ghế sa lon, điện thoại vào lúc này vang lên, cô ấn xuống nút trả lời, tìm ình một tư thế ngồi thoải mái:-”Alo, Hạ tiên sinh? Tối nay không được, em buổi tối có hẹn rồi, hôm nào sao, được, cứ như vậy, chào anh.”

Dung Ân vừa nghe đến ba chữ Hạ tiên sinh, mí mắt liền nhạy cảm nhảy lên:

-”Tư Cần, cậu tiếp xúc với người của Hạ gia sao?”

-”Hạ Phi Vũ có một người anh, tên là Hạ Tử Hạo, chúng mình mới vừa quen nhau.”

-”Tư Cần… ” Dung Ân chân mày nheo lại. Tư Cần chỉ giơ tay lên, đem hai đầu lông mày cô vuốt lên: “ Cậu đừng lo lắng, mìnhbiết mình đang làm cái gì.”

-“ Mình không quan tâm cậu đang làm cái gì. Tư Cần, dừng tay lại có được hay không? Tiếp tục như vậy chỉ làm thương tổn đến chính mình, thật không đáng!”

-”Dung Ân, cậu để mình kiên trì đi. Thật ra thì, nội tâm của mình không kiên cường như vậy, tôi cần phải có cái gì chống đỡ mới có thể sống được. Nếu không, mình sẽ từng giờ từng phút nhắc nhở chính mình, những vết sẹo kia, mình che giấu, không bị vạch trần. Mình phải để cho Hạ Phi Vũ nếm mùi đau khổ giống mình, mình mới có thể an lòng.”

Dung Ân thờ dài, vận mệnh của cô và Tư Cần phần nào cũng giống nhau, nhưng cuối cùng cô ấy lại lựa chọn con đường cùng này. Cô so sánh với Tư Cần có lẽ còn may mắn hơn nhiều.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển,