
là ít gặp mặt vẫn tốt hơn.”
“Tư Cần, ” Dung Ân vội vàng cắt ngang…, “Cậu nghe mình nói, thu tay lại đi, cậu lại muốn làm cái gì?”
“Từ lúc mình bắt đầu quyết định hướng về phía Hạ gia mà trả thù, cũng đã không còn kịp rồi… ” Tư Cần tiếng nói ở trong điện thoại âm u thêm, giống như đang khóc.
“Nhưng mà, cậu có nghĩ hậu quả của việc làm như vậy không? ” Dung Ân không có sức ngăn cản, Tư Cần cố nén nghẹn ngào, “Dung Ân, cậu nói ình biết bà nội chôn cất ở đâu, mình muốn đi thăm bà.”
Dung Ân nói địa chỉ, Tư Cần gật đầu, không có nhiều lời, “Đời này, mình có một người bạn như cậu, xem như là đáng giá. ” nói xong, liền cúp điện thoại.
Dung Ân chậm chạp không có đem điện thoại di động từ bên tai bỏ xuống, phía ngoài tuyết rơi rất nhiều, đưa mắt trông, trắng xoá một mảnh, những cây bạch quả, cô đơn lẻ loi dựa vào một chỗ, đâu đâu cũng thấy hiu quạnh, bề ngoài không có ánh mỹ lệ vàng óng, sau khi rút đi, không còn rậm rịt.
Gió thổi vù vù vào, lạnh lẽo vô cùng. Dung Ân đứng yên ở ban công thật lâu, vết thương bên ngoài mắt cá chân cảm giác được lạnh như băng, cô đem hai tay cho vào trong túi quần, trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đi xuống lầu một chút.
Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm không có ở đây, ngay cả Vương Linh cũng không.
Dung Ân lấy chén nước ấm ngồi vào trên ghế sa lon, mở TV.
Cô bình thường xem chương trình cũng không nhiều, vừa lúc đài trung ương chiếu về người sống thực vật Dung Ân liền để điều khiển từ xa xuống, ngồi ở trên ghế sa lon co hai đầu gối lại.
Bên trong, người dẫn chương trình tiếng nói hùng hồn xuyên thấu qua dàn âm thanh tuyệt hảo truyền đi ra ngoài, hơn nữa con người có giác quan rất tốt rất dễ dàng phát hiện có người đang nhìn mình, thấy vậy đã lâu, cảm giác phía sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, đặc biệt là phòng khách chừng trăm thước vuông, càng lộ vẻ trống rỗng , thanh âm ở bên trong dồn dập, vang đi rất lớn.
Dung Ân nghiêng người đứng dậy, cầm điều khiển từ xa, ngón tay mới vừa ấn lên, cảm thấy sau lưng có cái gì đang nhìn chằm chằm vào cô, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu đi, liền thấy Hạ Phi Vũ mặc đồ ngủ màu trắng , không nhúc nhích đứng ở sau lưng cô. Nửa bên mặt bị tóc quăn che khuất, sắc mặt cô tái nhợt, khoảng cách rất gần Dung Ân, vết dao kia như ẩn như hiện, cô gái ánh mắt bình tỉnh nhìn Dung Ân, tuy rằng, cô luôn tin tưởng ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng lúc này, không thể không nói, vẫn bị hù đến sợ.
Hạ Phi Vũ vòng qua ghế sa lon, đối diện với Dung Ân, “Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định rất vui vẻ ?”
Tầm mắt cô nâng lên, điều chỉnh đài, “Hạ Phi Vũ, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy.”
“Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng, chính là cô tìm người đối phó tôi, cô để ột ả tiện nhân đi quyến rũ anh trai tôi, hiện tại lại phá hủy tôi, cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?”
“Tích chút đức đi, ” Dung Ân mặt lộ vẻ chán ghét, “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng, cô là đang trả giá lại, từ nay về sau, lần nữa bắt đầu lại thật tốt đi.”
“Hừ, ” Hạ Phi Vũ mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết thương màu đỏ sâu , “Cô nhìn đi? Có phải rất kinh khủng, bị rạch một vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu lại hay sao? Dung Ân, tại sao cô lại xuất hiện, lúc đấy không có cô, tôi cùng Tước rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ thế này, cũng là cô tạo thành , nếu muốn báo ứng…, người đầu tiên phải nhận chính là cô.”
Dung Ân nhìn ra được, tinh thần của cô ta bị kích động rất lớn, ở cách đó không xa Dạ Dạ chơi đùa đụng tới ghế sa lon đi về phía Dung Ân, đi ngang qua Hạ Phi Vũ , lại bị cô ta một cước đá văng ra, lăn mạnh mấy vòng sau đó kêu rên không dứt.
“Dạ Dạ ” Dung Ân chân mày cau lại, vừa muốn đứng dậy, Hạ Phi Vũ liền lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Dung Ân, “Ngồi xuống.”
“Cô muốn như thế nào? ” Dạ Dạ kêu, bộ dạng rất khó chịu, nó nằm sát mặt đất bụng hướng lên chân Dung Ân, Hạ Phi Vũ nhắm thẳng mũi dao sáng loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh, từ từ yếu đuối, “Dung Ân, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô sau khi ra ngoài,loại đàn ông như thế nào chẳng tìm được? Tại sao lại phải cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không, không có cô, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc ,cô trả lại anh ấy cho tôi…”
Hạ Phi Vũ nói xong lời cuối cùng, khóc lên, cánh tay cầm dao đang run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta muốn che chở.
Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ , một cước này bị đá rất nặng, trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà ghé vào trong lòng cô, chẳng qua là phát ra tiếng ư ư mơ hồ, “Tôi sáng sớm gặp cô đã nói, tôi chưa từng có cùng cô tranh giành cái gì, anh ấy nếu là của cô, người khác cho dù thật muốn đoạt, cũng là đoạt không được .”
“Nói như vậy, là cô không muốn phải không? ” Hạ Phi Vũ cắn răng, tâm tình kích động vô cùng, cánh tay bắt đầu vung vẩy, “Tôi không còn cái gì nữa, tại sao cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy không tha, Dung Ân, cô không phải ép chết tôi sao?”
Dun