
ước mặt anh, dừng lại ở bên cạnh bàn trà , “Thiếu gia, tôi đi đây.”
Nam Dạ Tước không nói gì. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón giữa thon dài, nơi tàn thuốc còn lác đác ánh lửa lập lòe. Anh hướng mắt về phía điện thoại trên bàn trà, lúc này Dung Ân hẳn là nên trở về rồi.
Vương Linh kéo rương da chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, dường như là nhớ tới cái gì đó muốn nói, bây giờ rời đi, cô sau này sợ là rất khó có cơ hội nhìn thấy Nam Dạ Tước. Mà sự việc đó, đã đặt ở trong lòng cô lâu như vậy, cô cảm thấy anh nên biết,” Thiếu gia. tôi nghĩ nên nói cho anh biết một chuyện.”
Nam Dạ Tước cũng không ngẩng đầu lên,”Nói.”
“ Khi Dung tiểu thư mang thai, tôi nhìn ra được cô ấy là thật tâm vui mừng, ngày đó, cô ấy biết rõ là thiếu gia cùng Hạ tiểu thư ở chung một chỗ, mà còn để cho tôi nói là Hạ tiểu thư đẩy cô ấy, cô ấy biết anh sẽ không tin tưởng. Mặc dù, tôi cũng không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy, cô ấy nói với tôi là bởi vì cô ấy yêu anh, sau lại cùng với tôi nói chuyện, cô ấy đem việc làm mất đứa nhỏ đều do chính mình, nhưng tôi biết là cô ấy không có sai, lúc trước nếu không phải do người khác đẩy cô ấy…, đứa bé cũng sẽ không mất đi…”
Vương Linh tự mình nói xong, hoàn toàn không có phát hiện sắc mặt Nam Dạ Tước đã ảm đạm, khuôn mặt anh hung ác, xoay người ngẩng đầu, mang theo thanh âm lạnh lẽ khiến người khác phải run rẩy, “Người kia, là ai?”
Vương Linh thật ra cũng không hề nhận ra, cô lắc đầu,”Lúc đầu tôi cùng với tiểu thư đi đến một trang viên biệt thự, bên trong rất lớn, nhưng mà tôi nhìn thấy trước cửa có hai chữ ‘Diêm Gia.’”
Nam Dạ Tước kìm nén nhắm mắt lại, một lần nữa trong lòng cảm giác như bị đâm một dao, “Chuyện là thế nào mà phát sinh.”
“Cụ thể tôi cũng không nói được, lúc ấy chúng tôi chuẩn bị qua đường đi ăn cái gì đó, sau đó tiểu thư lại chạy đuổi theo chiếc xe kia, mãi cho đến căn biệt thự đó, người nhà này rất hung hăng, người đẩy tiểu thư chính là một người đàn ông. Tôi nghe Má Lưu gọi ông là lão gia, lúc đó còn dùng chén đĩa nện chúng tôi, tiểu thư van xin ông ta, nói là cho tiểu thư gặp một người…”Vương Linh đến nay không biết Dung Ân muốn gặp người kia là người nào, “ Sau đó ông ta thấy chúng tôi không đi, liền một lực đẩy tiểu thư ra, lúc ấy phía sau cô ấy là bậc thang, té xuống cũng không lâu lắm, cô ấy đã chảy máu không ngừng, lúc đưa vào bệnh viên thì đứa nhỏ đã không giữ được.”
Nam Dạ Tước cầm lấy ly nước, mà ném ra, thủy tinh bắn tung tóe, vỡ ra. “Cô tại sao không nói sớm?”
“Thật xin lỗi thiếu gia, tôi hôm nay nói ra, là không muốn bí mật này sẽ im lặng đi xuống, càng không muốn người hiểu lầm Dung tiểu thư, tôi nhìn ra được tiểu thư là rất quan tâm đến đứa bé.”
Thật sự là quan tâm sao? Nam Dạ Tước cười lạnh, nếu là có, cô có thể nào cam lòng để con của họ chết đi một cách không rõ ràng như vậy
Vương Linh nói xong những lời này, cũng cảm thấy an lòng không ít, kéo rương da chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã,” Nam Dạ Tước đốt lên một điếu thuốc, Dung Ân vốn đã quen với Vương Linh, anh vốn là muốn cho cô một bài học, nhưng sau này cũng cần chăm sóc, sợ là không thể thiếu Vương Linh, “Cô trở về phòng đi, khuya hôm nay bất kể là phát sinh chuyện gì, cô cũng không được bước ra khỏi phòng một bước.”
“Thiếu gia?” Vương Linh có chút ngạc nhiên, vừa hết sức lo lắng, cho là lời của cô khiến cho anh trút giận lên người Dung Ân, “Tiểu thư không phải là cố ý muốn giấu diếm người mà bởi vì cô ấy quá yêu cậu…”
Nói dối như vậy, cũng chỉ có Vương Linh mới tin được.
“Đi vào.” Nam Dạ Tước hung hăng hít một hơi khói, cô xem thấy tàn thuốc lửa vẫn lóe lên, ở người đàn ông hô mưa gọi gió, nửa đoạn khói trên người nhanh chóng trở thành tro bụi.
Dung Ân ở trong phòng bệnh lau tay cho Diêm Việt, nhìn xuống đồng hồ, lúc này ra đón xe là vừa đúng, không thể chậm trễ hơn.
Má Lưu đi vào, trên mặt cười đầy hiền lành, “Được rồi, chứng kiến niềm vui này ta cùng mọi người cũng trẻ thêm vài tuổi, Ân Ân đi về trước đi, mẹ con thân thể không tốt cũng cần người chăm sóc, thiếu gia buổi tối có ta, sáng mai con đến đây.”
Dung Ân biết Má Lưu có dụng ý, cô liền cảm kích gật đầu “ Việt, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước.”
Lúc đi ra cô không mang theo gì cả, đi tới cửa, vẫn còn lưu luyến, cô không muốn rời đi, cô có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Diêm Việt, cô muốn nói cho anh biết, sau khi anh ngủ, cô nhớ anh biết bao…Nhưng hiện tại cô phải trở về rồi, ngộ nhỡ bị Nam Dạ Tước phát hiện…cô về sau cũng đừng nghĩ sẽ ra đi ra ngoài nữa.
Sau khi Má Lưu cùng Diêm Việt nói vài câu, mới cùng Dung Ân đi ra phòng bệnh, “Ân Ân, con hiện tại ở đâu?”
Dung Ân đem địa chỉ cho bà biết, “Má Lưu, người đi chăm sóc Diêm Việt đi.”
Ra khỏi bệnh viện, vội vàng đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không dám đi cửa chính, cô vòng qua vườn hoa dưới ban công,
Dung Ân ở trên cây leo xuống, Nam Dạ tước không biết là khi nào đã đến phía sau cô, “Ân Ân.”
Dung Ân phía sau lưng cứng ngắc, xoay người đã thấy người đàn ông đã bước đên gót chân của cô, cô không k