
à đến, Dung Ân nói cám ơn, đối phương đi ra ngoài đem cửa phòng làm việc đóng lại.
“Nếu là anh suy nghĩ nhiều, Ân Ân, ” người đàn ông cầm tay cô, “Tại sao em đến bây giờ còn không chịu tiếp nhận anh? Chẳng lẽ anh so ra kém Diêm Việt sao? Lúc trước bên cạnh em còn có Nam Dạ Tước, nhưng hiện tại, em không có lý do gì không chấp nhận anh.”
Dung Ân dùng sức muốn rút tay về, nhưng Trần Kiều nắm rất chặc, cũng không cho cô có cơ hội thoát ra, ngón tay Dung Ân bị cầm đến đau nhức, mặt có vẻ giận, “Trần Kiều, cũng mấy năm rồi? em có thể thì đã chấp nhận anh rồi, lúc trước em chỉ xem anh là bạn, anh đừng như vậy, nếu không chúng ta ngay cả bạn cũng rất khó làm.”
“Ân Ân, bọn họ đều chết hết em còn nhớ tới làm cái gì? ” Trần Kiều đứng dậy, chuyển ngồi bên cạnh Dung Ân, tay hắn đưa tới nắm vai Dung Ân, “Anh bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn Viễn Thiệp, anh cũng không cần kiêng kỵ kẻ nào nữa, Ân Ân, em đáp ứng anh đi, chúng ta thử tìm hiểu vể nhau?”
“Trần Kiều, ” khuỷu tay Dung Ân kháng cự chống đỡ ở trước ngực hắn, “Tôi nói rồi là không có khả năng, đừng như vậy, anh thay đổi quá nhanh khiến tôi không thể nhận ra!”
Bọn họ ở rất gần, mùa hè vốn là ăn mặc rất mỏng, Dung Ân có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của người đàn ông phà bên tai, “Anh đối với Diêm Minh thủ đoạn độc ác, tôi cũng biết, Trần Kiều, anh thật cho là tôi có thể tiếp nhận anh sao?”
Động tác cưỡng ép của người đàn ông dừng lại, “em cũng biết?”
“Đúng, Diêm Minh nghiện ma tuý, là do một tay anh bày ra? ” đôi mắt Dung Ân nhìn thẳng vào khuôn mặt này, hắn chính là Trần Kiều ngày xưa sao?”Anh vì muốn chiếm đoạt Viễn Thiệp, loại chuyện như vậy cũng làm ra được, Trần Kiều anh mau buông ra.”
Người đàn ông nghe vậy, không muốn buông tay, ngược lại càng ôm chặt cô, “Em đã cũng biết rồi, Ân Ân, tôi đây tuyệt đối sẽ không buông tay, tôi lúc trước cũng bởi vì không có dũng khí, mới từ bỏ em lần này đến lần khác, Nam Dạ Tước tại sao có thể có em, không phải là dựa vào bức bách cùng thủ đoạn sao?”
“Trần Kiều! ” Dung Ân giận đến hai vai thẳng run, “Những lời như vậy anh có thể nói ra sao”.”
“Hắn có thể, tôi tại sao không thể… ” Trần Kiều hai tay giữ chặt bả vai Dung Ân , “Ân Ân, tôi thật sự yêu em, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em cùng mẹ.”
“Thật sao? ” Dung Ân trước sau không khuất phục, “Nếu như tôi không có lầm…, anh hẳn là sắp cùng thiên kim tập đoàn Khương Thịnh đính hôn, Trần Kiều, anh dựa vào cái gì nói anh yêu tôi?”
Lớp giấy ngăn cách giữa hai người trước đây hoàn toàn bị xé toạt, Trần Kiều sợ run lên, cũng không có ra vẻ giật mình, “Đó là trong nhà an bài cho tôi , Ân Ân, tôi không thươn cô ta, tôi chỉ yêu em…”
“Trần Kiều, ” ánh mắt cô lạnh xuống, “Nếu bây giờ anh để tôi trở về…, tôi còn có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như anh thật muốn tiếp tục nữa, tôi sẽ xem thường anh.”
“Ân Ân, tôi sẽ ở bên em giống như Nam Dạ Tước, tôi cho em cuộc sống tốt hơn, tôi sủng ái em nuôi em, chúng ta có thể coi như người đàn bà kia không tồn tại…”
Dung Ân tránh ra tay, hung hăng cho hắn một cái tát.
Trần Kiều nửa bên mặt trắng bệch, nửa bên mặt kia bắt đầu phát ra sưng đỏ, hắn trợn mắt hốc mồm, Dung Ân nhân cơ hội đẩy hắn ra, vừa muốn đứng dậy, đã bị phía sau 1 lực đột nhiên nắm trở về, mắt cá chân cô bị đau, ngã trở về bên trong ghế sa lon.
Người đàn ông thẹn quá thành giận, “Tôi không tin người khác có thể, tôi lại không thể…”
Ở trong mắt Dung Ân , hắn thật biến thành một dã thú, Trần Kiều vui vẻ sáng ngời lúc trước, đã không còn thể tìm thấy một chút gì trên người đàn ông này nữa rồi.
Cửa phòng làm việc đột nhiên gõ vang, “Giám đốc.”
Là tiếng cô thư kí, Trần Kiều muốn mặc kệ, nhưng đối phương giọng nói rất gấp,” Giám đốc, ngài hẹn Duật Tổng của Tước Thức, hiện tại anh ta đang lên lầu.”
Trần Kiều đột nhiên nhớ tới, còn có vị thần tài này phải hầu hạ. Hắn ảo não bới bới đầu tóc, không cam lòng đứng dậy, giọng nói lộ áy náy, “Ân Ân, tôi…”
Quần áo Dung Ân nhàu nát, cô đẩy Trần Kiều ra vội vàng đứng dậy, từ trên bàn cầm lại bản thiết kế, “Tôi nghĩ Trần tổng cũng không có hứng thú xem, cáo từ. ” cô run run môi, mắt cá chân truyền đến đau đi đứng không vững, Trần Kiều sửa sang lại, Dung Ân mới vừa đi mấy bước, cửa phòng làm việc không có ai gõ cửa liền bị đẩy ra.
Dẫn đầu đi tới chính là chàng thanh niên mấy tháng nay được giới truyền thông săn đón Duật Tôn, hắn mặc Tây phục đen nhánh sắc hạng sang, người đàn ông này so cới Nam Dạ Tước cũng không thấp hơn bao nhiêu, khóe miệng hắn khẽ cong lên,mang theo một cảm giác không quá xa cách. Tròng mắt đen như hố sâu rơi trên mặt Trần Kiều, “Trần tổng, hình như anh rất bận?”
“Không, không —— ” Trần Kiều bước lên phía trước nghênh đón, “Mới vừa có việc đột xuất, không thể tự mình đón tiếp chu đáo, mong rằng Duật Tổng có thể tha thứ.”
Dung Ân nghe giọng nói như vậy, trong lòng càng phát ra sinh chán ghét, cô khập khễnh đi qua bên người Duật Tôn.
Người đàn ông chẳng qua là đúng lúc ngắm nhìn, hắn đáy mắt lóe lên, đợi quay đầu đi chỗ khác một lần nữa liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Dung Ân, lại có cảm giác qu