
c, gia thế tốt, người cũng xinh đẹp, lại có năng lực… chà chà…!”
“Chị có ý gì vậy? Thấy có người thích hợp thì giới thiệu cho cô ấy đi!”
“Thôi, cô ấy có điều kiện tốt như vậy, người nào có thể lọt mắt xanh của cô ấy chứ! Chị không lo chuyện bao đồng!” Trâu Hồng nói xong, kéo tay An An đi: “Trở về làm việc thôi!”
Buổi tối An An đến nhà Trâu Hồng ăn cơm. Lâm Nam một bên tự mình ăn, một bên ôm con gái đút cho nó ăn. Nhìn thấy bộ dáng cha hiền con thảo này khiến An An ngửa mặt lên trời thở dài.
“Em cũng sinh một đứa đi!” Trâu Hồng nhìn An An không có chút kiên nhẫn nào, đang trêu chọc con bé con vui vẻ. Một lúc sau, cô nàng bắt đầu né tránh khắp nơi.
“Không cần, em vẫn còn nhỏ!” An An lập tức cãi lại. Bản thân cô vẫn còn là đứa con nít, sinh thêm một đứa nữa chắc cô chết mất thôi.
Trâu Hồng cầm khăn giấy lau những hột cơm đang dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái Lâm Nhất Nhất: “Em vẫn còn trẻ, nhưng em cũng phải nghĩ cho thủ trưởng Uông nhà em chứ, cũng hơn ba mươi rồi. Dù thế nào đi nữa cũng nên có em bé.”
Uông Thanh Mạch lớn hơn An An sáu tuổi. An An tự cho mình còn trẻ, nhưng quả thật ông xã của cô không còn nhỏ nữa rồi, cha mẹ cả hai bên đều thúc dục, An An thở dài: “Nham Tử chưa đề cập đến chuyện con cái, có thể anh ấy không gấp.”
“Không phải không gấp! Chẳng qua chỉ là chiều theo ý em thôi! Chuyện gì cũng đặt em lên trước, làm em hư mất rồi!”
Lâm Nam không nói nhiều, vừa chăm sóc con gái, vừa nghe vợ mình dạy dỗ vợ người ta, vừa cảm thấy buồn cười. Ban đầu cô cũng sống chết không chịu sinh em bé, nhưng đến lúc biết mình đã mang thai thì mặt mày rạng rỡ. Nếu như không phải anh đang ở bên cạnh cô, đánh chết anh cũng không tin Trâu Hồng hạnh phúc tới nổi khóc òa lên.
An An về đến nhà mà vẫn còn suy nghĩ Uông Thanh Mạch có muốn em bé hay không. Nhưng quả thật anh chưa từng nhắc qua mà!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông, cô tính gọi điện thoại quấy rầy Uông Thanh Mạch đang diễn tập. Nhưng trời xui đất khiến điện thoại không có tín hiệu, không biết có phải đang diễn tập ở nơi khỉ ho cò gáy hay không?!
An An không thích lái xe, bởi vì giao thông ở Bắc Kinh rất tệ, cho nên mỗi ngày cô đều đón xe điện ngầm đi làm. Hôm nay vừa mới tới cửa sở làm thì nhìn thấy Trình Tiêu Diệc lái chiếc xe quân đội chạy vào cửa chính.
An An tức giận, chống nạnh bất bình, trong lòng nghĩ thầm, nhất định ngày mai phải lái xe quân đội có bảng số ‘Ngưu B’ kia đi làm.
An An vui đầu nghiên cứu tài liệu cho tới trưa, suýt chút nữa quên cả giờ cơm. Đến khi Trâu Hồng gọi cô, cô mới sực nhớ ra, vội vàng đi vào nhà ăn với Trâu Hồng.
Mua thức ăn xong rồi ngồi xuống, An An xoa xoa bả vai nhức mỏi. Nửa năm nay lười biếng đã thành thói quen, không còn thể lực để gánh vác trách nhiệm rồi. Tiếp tục như vậy quả thật không tốt, trở về phải rèn luyện, rèn luyện.
An An vừa nuốt xuống miếng cơm, vừa hướng về phía Trâu Hồng nói: “ Hôm nay em đi nộp tiền thẻ xe buýt. Sáng sớm nên có nhiều người xếp hàng ở máy tự động trả tiền cho nên em đi thẳng đến chỗ người tính tiền. Em cầm 50 đồng từ từ đi tới, hình như tên nhóc kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ra dấu 5 cái với em, em gật đầu ra hiệu OK.”
Trâu Hồng không lên tiếng, nhìn An An ý bảo cô tiếp tục đi.
An An trợn mắt: “Kết quả nó đưa em 30 cái…”
Phốc. . . . . .
Ăn cơm xong, trên đường quay trở lại thì gặp Trình Tiêu Diệc đang đi tới. Cũng như thường ngày, Trình Tiêu Diệc mỉm cười gật đầu chào, An An bĩu môi. Trâu Hồng cảm thấy thái độ này của An An là không đúng. Mặc dù tính tình của con bé này tuy có bướng bỉnh một chút, nhưng luôn đối xử với người khác có chừng mực, vậy mà không hiểu vì sao mỗi lần gặp Trình Tiêu Diệc là mặt mày đổi sắc?!
“Không phải em ghen tị người ta xinh đẹp hơn em chứ!” Chỉ có khả năng này thôi.
An An chỉ chỉ mặt mình: “Em có gì thua kém chứ?” Quả thật, tuy rằng An An không có vẻ đẹp trời sinh từ trong bụng mẹ của Trình Tiêu Diệc, nhưng cô thật sự không thua sút, làn da trắng nõn, gương mặt trẻ con, mắt to linh động.
“Vậy tại sao cả ngày lẫn đêm, em cứ giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?”
“. . . . . .” Bộc lộ rõ ràng vậy sao?
Hôm nay vừa mới tan sở làm, Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. An An cho rằng anh vẫn còn đang ở quân khu, ai ngờ người kia đang đứng chờ ngay cửa ra vào. An An thu dọn đồ đạc, chạy vội ra ngoài.
Xe Jeep của Uông Thanh Mạch đang đậu ở cửa chính đơn vị. An An vội vàng chui vào trong xe, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch, ‘chụt chụt’ hôn lên môi anh mấy cái.
“Nhớ chết đi thôi! Tại sao trở về?”
“Về làm tổng kết diễn tập, có thể ở lại vài ngày.” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé bởi vì vui vẻ mà đang cười toét miệng của An An.
Hai người tìm chỗ giải quyết bao tử trước rồi trở về nhà.
Vừa vào tới cửa, Uông Thanh Mạch liền ôm chặt cơ thể của An An, xoay người, ép cô lên ván cửa. An An hết hồn, hét lên một tiếng, đôi môi kia liền nuốt trọn âm thanh của cô vào bụng.
Nụ hồn tinh tế mà lại cuồng bạo, quậy phá đến nổi gần như An An hít thở không vào. Đầu lưỡi bị mút đau nhói, ngón tay An An bấu chặt bả vai của Uông Thanh Mạch, giống như nửa