XtGem Forum catalog
Angel And Devil

Angel And Devil

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 8.00/10/331 lượt.

g hiện ra trước mắt. Trường nó tên là Phong Thiên, là một trường điểm trong cái quận này. Ngôi trường cực kì to và rộng, có tới 8 tầng lầu. Nếu tính luôn cái sân thượng rộng lớn trên kia thì là 9. Nó nhìn xung quanh và đành chấp nhận một sự thật đau lòng là tất cả học sinh đã vào lớp cả rồi, chỉ còn mình nó lủi thủi đi tìm lớp học. Híc!!! Sao buổi học đầu tiên trong trường mới mà lại thảm quá đi mất. Để vào được đây nó đã phải học hành cực lực. Và sau mọi cố gắng, thành quả nó đạt được là thi đậu vào lớp 10 A1- Lớp chọn của trường. Đang nhìn ngơ ngác, nó bỗng chới với. Úi trời! Hình như nó đã đâm phải vào một cái gì đó rất đau. Kịp định hình trước tình huống xấu này, nó mở choàng mắt ra thì thấy thân hình to lớn. Chắc là nó đã đâm sầm vào một người nào đó rùi. Không biết là ai mà mắt nhắm mắt mở dám đâm sầm vào Ngọc Nhiên này! Nó ngước mặt lên một tý nhưng vẫn chưa thấy gì. Ngước thêm tý nữa mới tới cái cằm. Vậy là nó đành ngước cao hơn. Híc!! Sao trên trời lại rơi xuống một người cao vậy nè! Cao hơn nó rất nhiều! Híc!!! Chiều cao của nó cũng tới 1m60 chứ bộ. Nhưng so với người này chắc là thua xa. Cuối cùng thì cũng tới được mặt. Nhưng người này…đúng là trên trời rơi xuống thiệt vì cậu ta không phải là người mà là… Thiên thần!!! Đẹp thật! Tất cả những gì trên người cậu ta đều hoàn hảo đến 100 %. Từ mái tóc cho đến mũi, miệng rồi cằm nữa. Nó ngây ngất trước vẻ đẹp lần đầu tiên được nhìn thấy trong đời. Cậu ta vẫn đứng yên như thế ư? Hay là cậu ấy cử động, nhưng đây là cữ động của thiên thần nên nó không thể nhìn thấy được.

Nhưng thời gian rồi cũng trôi qua, nó đâu thể cứ như vậy mà níu thời gian lại được và cậu ta cũng không phải là một bức tượng mà cứ đứng đó để cho nó nhìn như vậy được…Cậu ta bỏ đi! Híc!!! Mất mặt quá!!! Phải lấy lại phong thái thôi! Dám đăm vào ta rồi bỏ đi như vậy hả? Đâu có được. Cho dù là thiên thần đi chăng nữa thì cũng phải “xử”. Nghĩ vậy, nó chạy theo cậu ta:

– Này, cậu kia, đứng lại. Đụng người ta rồi bỏ đi như vậy à? Cậu hơi bị mất lịch sự đấy! Xin lỗi một tiếng đi chứ!

(Hết chap 1)

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nếu định mệnh đã an bày chúng ta có duyên gặp mặt

Thì sao không thử bước tới nhau…

(Katysi)

==========================================

Chap 2: OAN GIA NGÕ HẸP

Nhưng đáp lại nó là hai từ “im lặng” của tên kia. Tức mình nó lấn lướt nhảy lên trước mặt tên đó và chỉ thẳng vào mặt

– Này, đứng lại đi! Cậu mà bước thêm một bước nữa là chết với tôi, sao cậu dám đụng tôi rồi không xin lỗi hả?

– Tôi không thích

– Nói một tiếng không thích là được à?

– Vậy bây giờ cậu muốn gì?

– Lời xin lỗi và sự đền bù

Hắn cuối mặt xuống xát mặt nó, bây giờ nó mới cảm nhận được, người này không phải là người, hắn mang một chút hơi thở của quỷ chứ không phải là thiên thần như lúc đầu nó nghĩ!

– Cậu muốn đền cái gì?

Nó chưa nghĩ ra nhưng chợt nghĩ tới việc mình đang phải đi tìm lớp học:

– Đưa tôi đến lớp 10a1 đi

– Được

Hắn ta nói mỗi chữ được rồi ngước mặt lên im lặng bước đi. Mặc dù đẹp nhưng không nên chảnh như thế chứ! Nhưng Nhiên không thể không đi theo hắn vì nó đang tìm lớp học, mà trong cái ngôi trường rộng tám tầng lầu thì tìm cái lớp học chắc gãy dò, nói cho phóng đại hơn là: “mò kim đáy bễ”! Nhưng sao hắn lại bước nhanh thế nhỉ? Làm nó bước theo muốn hục hơi luôn! Híc!!!

Rồi hắn đột ngột dừng lại, ái chà! Thắng gấp…thắng gấp! Híc!!! Muốn tông vào hắn luôn rồi!

Nhưng Nhiên nhìn trên tấm bảng thấy chữ “lớp 10a1” thì biết hắn đã đưa mình đi đúng hướng. Nó định cứ thế mà bước vào lớp không một lời cảm ơn, cho đáng đời cái tên “đẹp mà chảnh”. Nhưng sao hắn cũng ngừng lại và bước vào lớp sau nó nhỉ? Thôi kệ không nghĩ nữa vì bây giờ nó đang đứng trước lớp mà lại còn đi trễ nữa chứ

– Xin lỗi cô, em đến muộn.

Nhưng nó lập tức có câu trả lời:

– Không sao, các em vào đi. Đây là hai bạn học sinh cùng lớp với chúng ta. Bạn thứ nhất là Phạm Tiểu Thiên, chắc các em, ai cũng biết.

Trời ạ! Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lập tức cả cái lớp học đều xôn xao và chăm chú nhìn vào người con trai đang đứng sao nó. Híc!!! Biết là hắn ta đẹp trai nhưng có cần phải đắm đuối thế không nhỉ? Mặc dù lúc đầu nó cũng thích nhưng sau đó thấy thái độ của hắn thì không thể nào chịu nỗi!

-Còn đây là em Trần Ngọc Nhiên

Chẳng ai nhìn về phía nó cả, ngay cả mấy thằng con trai cũng đang ngây ngất vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn. Còn nó thì cứ y như người vô hình ấy! Nhưng cho dù có được để ý hay không nó cũng không quan tâm.

– Đây chẳng phải là công tử của tập đoàn KS sao

– Tớ chỉ nghe đồn thôi là cậu ta học lớp mình, không ngờ là thật, hạnh phúc quá.

– Cậu ta đẹp trai thật! Y như thiên thần vậy

– Quả là lời đồn không sai!

– Bây giờ hai em ngồi đâu nhỉ?

Câu hỏi của cô giáo làm nó phải chú ý đến những cái bàn ghế trong phòng. Làm sao đây? Tất cả những cái bàn đều đã đủ người ngồi chỉ còn đúng một cái bàn trống duy nhất là không ai ngồi cả. Cả lớp xôn xao cả lên:

– Cậu đi ra đi, Tiểu Thiên ơi cậu qua đây ngồi nè!

– Qua đây mới đúng chứ

– Không, qua đây

RẦMMM!

Tiếng đập bàn của cô giáo làm