
cần là yêu là được mà, khi ta yêu rồi ta sẽ thấy không còn gì quan trọng hơn là yêu và được yêu.
Quãng thời gian qua trải qua những dằn vặt đau khổ là quá đủ để thử thách tình yêu của hai chúng tôi, sự sai lầm giờ tôi sẽ bù đắp lại tất cả, nhất định sẽ không bao giờ còn nước mắt của cả hai nữa.
Tôi có câu này tặng các bạn (thực chất nó là châm ngôn sống của tiểu Dương nhà tôi đấy ^-^ ):
Không gì bằng sở thích, thích là nhích tới cùng. Càng cấm càng chơi!
Yêu là yêu hết mình, tình yêu không phân biệt tuổi tác, chiều cao, gia thế, ngoại hình,...kể cả là giới tính. Tình yêu cần trái tim không cần điều gì khác.
Bởi thế hãy cứ yêu đi không cần biết sau này thế nào, chỉ cần là bạn cảm thấy hạnh phúc và thoải mái, đó sẽ là động lực để giúp bạn tiến lên đi về phía ánh sáng cuối con đường. Và...nếu đi vào ngõ cụt, đừng ngại ngần mà phá bỏ đi, mở ra con đường mới, biển còn có thể lấp cơ mà. Hãy tự tin với quyết định của bạn, quyết định giúp bạn cảm thấy can tâm nhất.
Chúng tôi yêu nhau, chúng tôi là gay cũng có thể là les, hoặc cũng chẳng là gì cả, chúng tôi chỉ yêu nhau mà thôi.
Cố lên!!!
À mà, đừng vội thở phào nhẹ nhõm nhé, câu chuyện của chúng tôi còn chưa kết thúc đâu, còn khá nhiều chuyện hài hước khác cần chia sẻ với mọi người đấy.
Cũng rắc rối lắm... ^_^
Còn mấy cái phụ chap biến thái đằng sau mới hấp dẫn kìa, các bạn nhớ đón đọc nha!!! ^^
PHỤ CHAP 1. LỄ CƯỚI
Chỉ còn những tháng vui vẻ hạnh phúc và… bá đạo. :)))
Phụ chap 1. Lễ cưới
Trời ơi, đây có phải tâm lí của một cô dâu không hả? Sao… tim tôi… đau… chẳng đau tẹo nào. +_+ Không một chút lo sợ hay hồi hộp chi sất.
Người ta nói có cái triệu chứng gọi là “tâm lí hoang mang trước hôn nhân”. Nhiều cô dâu đã chạy trốn trong lễ cưới chỉ vì lo sợ việc kết hôn và sống đời sống hôn nhân. Nhưng sao tôi thì thấy vô tư quá chừng. Ờ thì đó là tính cách của tôi nhưng mà…nó cứ kì lạ kiểu đếch gì ấy!
-Sao em có vẻ lo lắng vậy hả?
Anh ấy lại còn hỏi thế chứ? =_=
-Đùa, em cũng muốn lo lắng lắm đây.
-Thì em đang lo lắng đấy thấy chưa?
-Cho xin đi, em đang lo lắng tại sao mình lại không có chút lo lắng gì hết á!
-Thế hả? ^-^ Em có biết lí do tại sao không vợ ngố?
Cái gì??? Vợ ngố ấy hả??? Anh ăn phải gan ngỗng sao?
Tôi nhăn mặt hỏi.
-Tại sao?
-Vì em muốn lấy anh quá đến nỗi chỉ thấy háo hức và vui sướng thì sao có thể lo lắng trước hôn nhân được chứ? Có ai lo lắng khi ham muốn quá lớn lao không?
Tôi kinh ngạc trước khả năng phân tích tâm lí của tiểu Linh.
-Anh đi theo tâm lí cũng được đấy.
-Để mà sạt nghiệp à?
-Sao?
-Tâm lí em đơn giản còn đoán được chứ người khác anh đoán sao, bằng niềm tin à?
-Ừ, niềm tin của anh không đáng một xu cơ mà, sao có thể lấy nó mang ra mà kiếm tiền được.
-Này cô kia…
Tiểu Linh cau có đang định xông tới xử gọn tôi thì may quá có quân đến cứu cánh.
-Kìa, hai người chuẩn bị làm vợ chồng sống cùng nhau đến nơi rồi mà còn không nhịn nổi thêm chút nữa mà tách nhau ra được hả?
Cả lũ bạn của tôi cùng tiểu Linh ùa tới mở lời chòng ghẹo, làm tôi khó xử quá. Tất cả là vì tiểu Linh không sao tách ra khỏi tôi được. Lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh nhìn ngắm cô vợ tương lai xinh đẹp của mình mà thôi. ='>'>
-Xin mời chú rể ra ngoài!
-Này… vợ tôi mà…
-Vợ gì, còn chưa cưới.
Tôi lè lưỡi hùa theo đám bạn chọc lại tiểu Linh, nhìn cái mặt khó coi của anh ấy đến là vui mắt mà. ^-^
Sau rồi tôi mới phát hiện ra chống đối lại người tương lai cùng hội cùng thuyền với mình thì chuốc lấy tai họa thế nào. Mọi người giờ không còn ai để chọc ngoáy nữa quay ra chế nhạo tôi, nhất là mấy thằng con trai.
-Em biết là thể nào cũng có ngày này mà, anh Dương mặc váy cưới tụi bay ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!
=_=
Cảm giác nhục nhã vô cùng, các bạn có biết được cảm giác của một tomboy khi bị bạn bè trêu chọc lúc biết mình có bạn trai, rồi sau đó thì mặc áo cưới là nhục nhã và đau đớn đến thế nào không? T^T
Tôi cố lấy đau thương làm nền móng cho sự mạnh mẽ vươn lên bình tĩnh.
-Ai cũng nhìn thấy rồi không cần chú mày phải lớn mõm thế đâu.
-Có cô dâu nào được mọi người gọi là anh và miệng thì không ngừng tuôn ra những lời tục tĩu thô lỗ không nhỉ?
-Có, là bố mày đây cưng!
-OK, em chịu thua thím Dương! ^o^
– >”<
Mày được lắm, trong ngày vui của anh mà còn dám mở lời phá game thế này đây. Ức chế!!! >“<
-Ai hứa là sau này nhất định sẽ lấy bọn em nhỉ?
Lũ nhóc bắt đầu trò mè nheo đậm chất đàn bà. Tôi gãi gãi tai rồi cười khẩy.
-Lời con trai lại là con trai lăng nhăng mà tụi bay tin được sao? Đúng là ngu ngốc nhất trên đời!
Ít ra tụi nó cũng biết hôm nay là ngày của ai mà không dám ăn thua với tôi nữa. Biết thế là tốt! Khà khà!
-Beautiful bride!!! Từ cái hồi mới nhìn thấy cậu tớ đã thấy thích cậu lắm rồi đấy. Tiếc thật mà!
Là một giọng nói khá quen nhưng tôi lại không nhận ra nổi là ai.
Nhìn cái mặt lạ hoắc tôi mới ớ ra.
-Là Jason tiểu Phong phải không?
-Oh yes, excellent!!!
-Người Việt à? Sao bắn tiếng anh hoài vậy?
Một tên nhóc lên tiếng cằn nhằn. Cả tôi và tiểu Phong đều cười. Rồi tôi giải thích luôn.
-Phải nói là