
tôi không yêu anh ấy nhiều như anh ấy yêu tôi. Thực ra mà nói thì tôi yêu anh ấy rất nhiều, đôi khi tự mình còn cảm thấy tôi yêu nhiều hơn cả anh ấy yêu tôi nữa. Tôi khôn ghen chỉ vì tôi biết chẳng có gì và có ai đáng để ghen cả. Anh ấy ghen với lớp trưởng vì anh ấy biết tôi đã không còn cái tình cảm yêu đương gì với Nguyên nữa cũng giống như tôi không biết ghen với ai nữa vì tôi thừa biết anh ấy đã sớm quên mối tình đầu của mình.
Thực sự lúc này rất muốn dỗ dành tiểu Dương để anh ấy đừng tủi thân mà ghen tuông vớ vẩn.
Tôi ghé vào tai tiểu Dương thì thầm ngọt ngào (hơi thấy buồn nôn).
-Tối gặp lại ở nhà em nhé!
Đôi mắt mở to của anh ấy nhìn tôi không dứt ngay cả khi tôi đã vẫy tay tạm biệt và đi với lớp trưởng khiến tôi cứ thấy hạnh phúc và háo hức mong đợi trong lòng. Thậm chí nói thế thôi chứ tôi đã biết chuẩn bị cái gì cho tối nay đâu. Chắc nên có xúc xích là món đầu tiên.
Xúc xích bổ dương! Haha!!! (Dương D.K tác giả đã quay trở lại nhưng sẽ sớm cất bước ra đi thôi hihi, bởi chỉ hai người này thôi cũng đủ làm cho truyện trở nên hài và lố bịch không đỡ nổi rồi, thêm một tác giả nhố nhăng này nữa thì không biết rồi sẽ còn thành cái gì nữa hí hí!).
-Cậu thấy cái này thế nào?
Lớp trưởng đưa cho tôi một tờ giấy ghi chép những thứ mà cậu ấy dự tính sẽ đưa vào bài luận. Tôi nhìn qua một lượt rồi gật gù.
-Rất được.
Tôi mỉm cười hài lòng.
-Thế còn cái này?
-Cái này nữa?
-Cả cái này thì sao?
…
Sao tôi cứ có cảm giác như mình đang bị tấn công vậy, từ đầu chí cuối chỉ toàn là lớp trưởng chủ động nêu ý kiến và tôi chỉ là người đánh giá nó có được hay không, tốt hay xấu. Thế này mà là làm nhóm cái nỗi quái gì, rõ ràng tôi đang bị ép buộc phải làm theo ý của bạn lớp trưởng. Đúng là lớp trưởng, tính lãnh đạo cao chót vót!
-Cái này cậu thấy sao?
Tôi dè chừng nhận lấy tiếp tờ giấy nữa từ lớp trưởng, thiệt tình là nhận lấy mà lòng không thoải mái tẹo nào, nếu là làm việc nhóm với tiểu Dương tôi sẽ thấy thoải mái và thú vị lắm đây, vì ít nhất tôi còn có thể bắt nạt được anh ấy, còn với bạn này, tôi chả dám mở miệng nói chính kiến của mình lấy một lời.
Rồi thì đành như một cái máy đọc qua và cho lời phán xét.
Cậu là gay phải không?
Tôi trố mắt lên nhìn dòng chữ to đùg màu mực đen nổi bật trên nền giấy trắng. Tôi đơ toàn tập và ngắc ngớ nhìn lớp trưởg cũng với ánh mắt kinh ngạc đó mà không biết nói sao. Có lẽ nhìn cái thái độ đó của tôi là cô ấy đủ có câu trả lời chính xác rồi.
Rồi cô ấy cười thâm thúy.
-Còn Bảo Dương là les phải không?
Cô gái này…là ai? Tại sao lại biết rõ về tôi và Bảo Dương như thế? Nếu là nhìn về cách chúng tôi đối xử và xưng hô với nhau mà nghi ngờ thì cũng hơi thiếu tính đảm bảo. Vậy thì vì cái gì, vì cái gì mà biết được tôi và tiểu Dương là ai???
Tôi tiếp tục sử dụng lá chắn im lặng.
Không khí giữa tôi và lớp trưởng chợt trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh sợ gây ra tiếng động.
Mọi người trong quán café nói chuyện rất ồn ào nhưng mà giữa tôi và lớp trưởng lại như thể tách ra thành một thế giới hoàn toàn riêng biệt mà không ai ở ngoài có thể can dự vào và làm thay đổi bất kì điều gì.
Cuối cùng sau một hồi im lặng, lớp trưởng cũng lên tiếng. Có phải vì có thời gian lấy sức không mà sức đè nén trong câu nói của cô ấy làm tôi thấy khó chịu kinh người.
-Hãy rời xa Bảo Dương, cậu ấy không hợp với cậu!
Tôi rất ghét người ta ra lệnh cho mình nhưng xem chừng lần này tôi không thể làm theo ý muốn của mình rồi. Lớp trưởng là một người đáng sợ còn đáng sợ hơn cả tiểu Dương. Mà không, tiểu Dương và cô ấy hoàn toàn khác nhau, tiểu Dương thì đáng sợ theo cái kiểu làm tôi phát hãi, còn lớp trưởng lại đáng sợ theo cái kiểu khiến tôi phải rùng mình vì sợ hãi.
Bảo tôi rời xa tiểu Dương sao? Tại sao chứ? Vì lớp trưởng có tình cảm với anh ấy nên tôi phải từ bỏ và nhường lại hạnh phúc cho cô ấy sao? Tại sao? Thế còn tình cảm của tôi?
-Không biết Bảo Dương có nói cho cậu về một người mà cậu ấy đã không thể quên suốt quãng thời gian qua?
Lần này tôi càng cảm thấy kinh ngạc hơn bởi tôi như hiểu được trong lời nói của lớp trưởng có ẩn ý gì. Tôi ngần ngại không nói lên lời.
-Là…
-Chính là tôi!
Tôi không còn đủ khả năng để phân biệt được đâu là thật đau là giả nữa rồi, không còn nhận biết được những lời này, biểu hiện này có phải là giả dối hay không.
-Tôi cảm thấy rất hối hận khi ngày đó đã đối xử với Bảo Dương như vậy, thực sự rất hối hận.
Tôi không biết nói gì hết, cũng chẳng muốn nói gì hết, lại càng không muốn nghe cô ta thuyết lí về tình yêu của mình. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí đứng dậy bỏ đi. Tôi vẫn chưa dám tin…. Mà chưa dám tin thì sao? Ngồi nghe cô ta nói tiếp để có đủ bằng chứng hơn mà tin những lời cô ta nói và rời bỏ tiểu Dương thật sao? Không, tôi không muốn.
-Cậu biết là Bảo Dương vẫn còn tình cảm với tôi chứ? Không dễ gì để mà quên khi mà tôi đã khiến cậu ấy mang quá nhiều đau khổ và tổn thương.
Việc này đến quá đột ngột và bất ngờ khiến tôi hoàn toàn mất đi lí chí và tôi như mu muội đi rất nhiều. Tôi cứng đơ hồi lâu, hồi lâu, rất lâu.