
an. Tiểu Linh rất thông minh, anh ấy sẽ hiểu lầm hoặc nghĩ ngợi gì đó không hay. Không được, tôi đã đi đến nước này tuyệt đối không để ai phá hoại.
Tôi đang định nói gì đó để đánh lạc hướng thì tên Nam kia đột nhiên hú lên.
-Anh Dương cuối cùng cũng có bạn trai rồi, tin được không đây mọi người?
Cái điệu cười trêu chọc đó vừa làm tôi bực bội lại vừa làm tôi thấy yên lòng. Đúng rồi, nếu còn chút gì đó thương hại cho tôi thì hãy bố thí cho tôi chút bình an đi, đừng làm gì tổn hại đến tôi nữa, đồ tồi!
-Đúng rồi đấy! Giờ thì anh bạn về rồi chúng ta phải hợp sức làm nhục tên này trước mặt bạn trai hắn mới được.
Lũ con trai túm vào ôm vai bá cổ anh ta và cười cợt đầy khoái trá. Tốt, cứ thế mà phát huy, đừng nói năng gì bậy bạ.
Rất nhanh tôi lại trở về là mình mọi khi. Ánh mắt tiểu Linh cũng không còn lo lắng gì nữa.
Tôi hỏi nhỏ.
-Thấy các bạn anh thế nào?
-Đều điên như anh.
Tôi trợn mắt lên. Cái đồ bất lịch sự thái quá, tôi mà rống cái câu này lên đảm bảo anh sẽ bị đánh hội đồng, ngày trước tôi hay bị tụi nhỏ làm thế lắm. Cơ mà thôi, tha cho.
Cứ tưởng nói hết rồi, thế mà lát sau tiểu Linh lại nói tiếp.
-Nhưng mà tất nhiên chưa điên bằng anh. ^-^
Lại còn dám cười khích bác nhau nữa cơ đấy, tôi điên tiết bốp ngay vào đầu tiểu Linh, cho tỉnh ngộ ra.
-Nói ai điên thằng nhóc này? >_<
-Ây da, thím Dương ghê quá, không biết anh bạn kia trụ nổi bao lâu?
Nộ khí xung thiên, thiệt tình là chỉ muốn xông vào tẩn cho mỗi thằng một quả ăn thua với nhau luôn. Cơ mà thôi, tha cho, anh đây không thích tay không một mình đánh thắng hội đồng, ngại lớm :”>
Giờ thì tôi bị cướp bạn trai. Lũ con trai cùng lớp thật đáng ghét. Nếu tụi nó mà biết tiểu Linh nhà tôi bị gay thì dám đảm bảo với tính cách của tụi nó sẽ không ngần ngại mà đẩy anh ấy sang phía tụi con gái. Đúng là đáng ghét!
Nhưng đó lại là lúc tôi dành cơ hội để nhìn kẻ mới xuất hiện và tò mò rằng tại sao lại anh ta trở về, là thực sự muốn về gặp mặt lớp hay muốn về để hủy hoại cuộc sống của tôi? Nhìn cái bản mặt vô hại đó tôi phát điên thực sự chỉ muốn cho cái dép. Nhưng mà thôi, chả đáng!
-Vẫn bình thường chứ?
Ku Tài lên tiếng hỏi làm tôi giật mình trở lại hiện tại.
Tôi cố tình không hiểu ý.
-Bình thường chứ sao không? Hỏi ngu!
-Tụi em cũng không ai biết hắn ta sẽ về. Nhưng mà anh không cần nghĩ ngợi gì nhiều đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
-Chuyện gì là chuyện gì?
Có thể có chuyện gì chứ? Không bao giờ có chuyện gì và sẽ không bao giờ được phép có chuyện gì cả, tuyệt đối không! Anh ta trở về chỉ là một quá trình trong chuỗi quá trình của cuộc đời anh ta thôi, tất nhiên không dính dáng gì sang cuộc đời tôi hay tiểu Linh cả.
-Duy chỉ có điều…hắn ta biết tiểu Linh của anh là ai đấy.
-Kệ nó!
Tôi tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực chất trong lòng không ngừng để ý và lo sợ. Tôi đã đi phải hi sinh rất nhiều, cũng phải chịu đựng rất nhiều, đã đi đến lúc gần chạm được vào vạch đích của chiến thắng rồi, không thể vì một hòn đá rơi bên đường mà làm cản trở bước tiến thành công của mình. Tôi không chấp nhận một hạt bụi nào trong cuộc sống mới tôi vừa gây dựng lại, nhất định là không!
Tôi nhìn anh ta bằng một ánh mắt đầy căm phẫn mà không sao nuốt trọn nỗi uất giận vào trong được, hận mình vẫn còn cảm giác với anh ta mà không lỡ dằn mặt dứt khoát và kêu anh ta tránh xa tôi và tiểu Linh ra.
Bỗng chạm ánh nhìn của cả hai, tiểu Linh và tên kh.ốn đó, tôi lơ tên kia đi và vẫy tay cười với tiểu Linh như có ý anh ấy cứ thoải mái vui vẻ như với bạn bè mình đi. Có điều tôi hơi lo ngại là lũ con trai lớp tôi lắm trò ngu xuẩn lắm, chỉ sợ lại làm cho tiểu Linh khó xử vì anh ấy không thể hào hứng mà hùa theo cùng được. Chết ti.ệt!!! Không biết anh ta có coi thường tiểu Linh của tôi không nữa. Đồ chó, anh ta có tư cách? Xét về phương diện nào thì anh ta cũng không thể bằng một phần của tiểu Linh, ngoại hình không bằng, đầu óc không bằng, tâm tư tình cảm lại càng không bao giờ bằng.
Một lúc sau khi thấy tiểu Linh vẫn vui vẻ với đám bạn tôi thì đột nhiên có tin nhắn từ anh ấy.
“Anh và bạn anh thường túm vào một góc để bàn về sex lắm à?”
Ackk!!! Lũ chết ti.ệt lại làm trò đó rồi hả? Tôi đã nói là phải ăn nói lịch sự trước mặt tiểu Linh cơ mà, còn dám nhắc đến cái đó nữa. Chỉ qua một tin nhắn không nghe thấy giọng, không nhìn thấy mặt nhưng tôi thừa biết tiểu Linh đang rất khôg hài lòng.
Tôi đành chống chế.
“Vì nghĩ em là con trai nên mới thoải mái thế chứ bình thường tụi đó vẫn nghĩ anh là tomboy thôi cũng không có làm như vậy. ^_^”
Không quên một nụ cười trấn an.
Không thấy anh ấy nhắn nữa, chắc dịu đi rồi. Lũ đáng chết, dám tiêm nhiễm vào đầu óc trong sáng nhạy cảm của tiểu Linh nhà ta vậy đó hả? Bố ghét!
Giờ thì tôi mới để ý tụi nhóc đang bàn tán về tiểu Linh của tôi.
-Trời đất, nghe anh Dương nói thôi chứ ai ngờ đẹp trai thế.
Giọng “già” Nhung đây mà. Tôi hô hố đầy kiêu hãnh, mặt song song với giời.
-Anh đã nói rồi mà không tin, đúng là bà già cổ hủ lạc hậu [***'> biết cái gì cho đời.
– >”<
Tôi quên mất, em ấy rất mẫn cảm với từ “