
ủ nó đi chơi đâu đấy rồi nói. – Thằng Choác động viên – Chờ đợi đủ rồi, ông ạ! Bọn tôi cũng rách ruột với ông lắm!Tôi thấy vui vì có hai thằng bạn khua chiêng gõ mõ cổ vũ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Trong mắt Linh, tôi là bạn. Khi một đứa bạn tỏ tình, em sẽ phản ứng ra sao? Tôi đem chuyện này kể cho thằng Choác, nó tặc lưỡi:-Thì trước khi tao với mày yêu nhau, chúng ta đều là bạn, đúng không? Hồ hồ! Ối! Đừng bóp cổ tao! Ặc… mày nghĩ thoang thoáng đi. Tỏ tình được thì được, không được thì thôi, sao mày lăn tăn mãi thế? Ông hiếu thắng quá ông ạ! Không được nó thì bọn tao giới thiệu cho mày con khác. Thiếu gì gái chứ?!Thằng Choác nói đúng, tính hiếu thắng của tôi còn lan sang tâm tư tình cảm. Tôi không muốn mình thất bại trong lần đầu tiên mở miệng tỏ tình. Vì sợ thất bại nên tôi mới lừng khừng, kéo dài mối quan hệ với Linh suốt chín năm… không, tới thời điểm này là mười năm và những tháng đầu tiên của năm thứ mười một đã bắt đầu chạy. Thời gian quá dài và tôi phải tự vấn lại bản thân mình, tình cảm của mình.Tôi đối với em thế nào?Em với tôi là gì?Mười năm đợi chờ liệu có quá dài?Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng đưa ra chính kiến. Do hiếu thắng, tôi đã kéo dài câu chuyện suốt mười năm. Nhưng vì hiếu thắng, tôi quyết không để nó dài thêm nữa. Tôi muốn nó kết thúc vào dịp hè, mùa của nắng, mùa của những chuyện tình cảm tuổi học trò. Khởi đầu từ đâu, kết thúc ở đấy là tốt nhất.Vào một chiều chủ nhật tháng 7, tôi đi chơi cùng đám bạn của Linh. Hôm đó là sinh nhật nàng Oắt. Cô này tính dễ chiều nên tổ chức sinh nhật không nhiêu khê, chỉ đơn giản là xem phim, ăn uống rồi cà phê cà pháo là hết vị. Một điều không thể phủ nhận là từ ngày thanh niên tập gym tên Khủng biến mất, không còn cái miệng choang choáng hay phát ngôn ngô nghê của gã, những buổi vui chơi xẹp xuống hẳn. Tám đứa đi chơi thì quá nửa dán mắt vào điện thoại, mấy đứa tụm thành nhóm nhỏ kể chuyện gì có trời mới thấu. Cả tôi và Linh đều chán cảnh này nên đứng dậy về trước. Chúng tôi có điểm chung là sợ những buổi trò chuyện mà chỉ toàn những tiếng cười vô nghĩa trước màn hình điện thoại. Quan trọng hơn, có mỗi tôi với em, nói chuyện sẽ… dễ dàng hơn. Khửa khửa!Trên đường về, tôi đi xe với tốc độ vừa phải để kéo dài thời gian. Vả lại đi chậm có cái hay của đi chậm, bởi tôi có thể ngắm nhìn gương mặt Linh qua gương chiếu hậu. Tin tôi đi, hãy lắp gương chiếu hậu vào xe máy, vừa an toàn, vừa không bị cá vàng hỏi thăm, vừa ngắm được cô gái ngồi ở yên sau, vừa đá hình các cô em xinh tươi trên đường mà không sợ lộ. Biết bao ích lợi! Quay lại chủ đề, tôi ngắm Linh, còn Linh thì cứ nói mãi về bộ phim vừa xem, quán café ban nãy và sự thất vọng của em về đám bạn chỉ biết chúi mũi vào điện thoại. Tôi chẳng quan tâm, chỉ “ờ ờ” cho có.-Dạo này đi chơi chán quá! Mấy đứa chúng nó cứ bấm bấm cái điện thoại, bực cả mình! Có khi mình phải bảo Oắt quay lại với Khủng thôi, chứ thế này khó chịu lắm!-Ờ, ờ…-Mà mình thấy cái Oắt hợp với Khủng đấy chứ. Sao chúng nó chia tay được nhỉ? Này, có để ý facebook của Khủng không? Dạo này hắn hay đăng mấy cái status chán đời lắm, mặt mũi thì đầy râu ria, trông ghê chết! Lại còn up liên tục ảnh rượu bia nữa!Tôi cứ gật gật cho qua chuyện. Oắt là một cô gái tốt, dù hơi đanh đá, nhưng thiệt tình tôi phải mời nàng ta ra chỗ khác. Giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ đến Linh, Hoa Ngọc Linh, không ai khác! Tôi phải nói điều gì đấy với em. Phiền nỗi đường đông, xe cộ cứ dí sát nhau như thể bàn dân thiên hạ cứ hóng hớt lời tỏ tình của tôi. Mấy bố xê ra chỗ khác, để con làm việc! – Tôi bèn đi chậm hơn, canh me lúc đèn tín hiệu chuyển màu đỏ và dừng xe ở một chỗ cách xa dòng xe đông đúc. Bằng đầu óc của một thằng học văn dốt nát, tôi mở bài khá tệ hại:-Nóng quá nhỉ!Linh không trả lời. Đang tháng 7, trời không nóng thì chẳng lẽ có tuyết? Cơ mà lưng tôi bắt đầu nóng rực, đầu óc dần mất bình tĩnh. Tổ sư, cảm giác tỏ tình chẳng khác gì tử tù sắp bước lên dàn máy chém. Tôi hít một hơi rồi nói tiếp:-Đầu tháng có cuộc thi vẽ, tôi đang muốn tham gia.Cái này thì hấp dẫn hơn chuyện nắng nóng. Linh hỏi ngay:-Thật hả? Cuộc thi ở đâu vậy?-Ở diễn đàn tôi tham gia. Chỉ chỗ ấy mới chấp nhận những bức tranh của tôi. Giải thưởng lần này lớn lắm. Nhất 16 triệu, nhì 8 triệu, ba là 3 triệu.-Nhiều thế? Tham gia đi! Nhưng Tùng có chắc sẽ đạt giải nhất không?Tôi nhún vai:-Nhiều thằng quái vật vẽ đẹp hơn tôi. Nhưng nếu được giải ba cũng không tệ.-Cố gắng lên! Nếu được giải thì nhớ khao mình nhé! Mình dễ tính lắm, nộm bò khô hoặc miến trộn là được rồi!Tôi lắc đầu:-Không. Nếu có tiền, tôi sẽ dùng vào việc khác, ăn uống làm gì?Linh xụ mặt:-Èo! Ki bo thế! Có tiền mà không khao bạn bè à? Muốn mình trù ẻo cho hết đoạt giải không?Tôi đáp lời:-Vì nếu có tiền, mình sẽ tặng quà cho Linh…Đúng lúc ấy, đèn giao thông chuyển màu xanh, hàng trăm chiếc xe rồ ga và Linh không nghe được lời tôi nói. Em nhổm người lên hỏi:-Hả? Tùng nói gì cơ?Thực tình, để thốt ra câu vừa rồi, tôi đã dồn toàn bộ can đảm lên thanh quản. Suốt năm cấp hai, tôi xưng mày tao chí tớ với Linh, lên đại học thì toàn