Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh chàng bé con

Anh chàng bé con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324493

Bình chọn: 8.5.00/10/449 lượt.

n nhắn. Nhưng không phải tin nhắn của Linh mà là của Hondabagia:“Anh gửi tiền rồi đấy, chú ra ngân hàng Viettin mà rút nhé!”.Tiền đổ về, tôi liền lao như bay ra khỏi nhà, mặc kệ mẹ chửi té tát vì không chịu ở nhà dọn dẹp. Nhưng mà bà già thứ lỗi cho con, đây là tán gái, là nước sôi lửa bỏng đấy! Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Thủ tục ngân hàng lâu la, đường phố Hà Nội đông như nêm cối, đảo qua ngân hàng rồi đi qua cửa hàng mua quà, lại vòng về nhà thằng Choác, tổng cộng mất gần một tiếng. Lúc bắt đầu lên xe qua nhà Linh, đồng hồ đã chỉ bốn giờ, thằng Choác bảo tôi:-Giờ này thì nó đi rồi còn gì nữa? Qua làm gì?Tôi tặc lưỡi:-Thì cứ đi xem sao, cùng lắm là gửi vậy.-Thôi thì tại hạ chúc túc hạ bớt nhọ! Thượng lộ bình an nhớ!Bỏ lại tiếng cười của thằng Choác, tôi vòng xe lên quận Hoàn Kiếm. Nhà Linh ở đó. Nhưng hỡi ôi, lúc đến nơi, căn nhà đóng kín cửa, đèn không bật, hơi người không có. Tôi hỏi hàng xóm xung quanh thì họ bảo cả nhà về quê từ trưa. Chán nản, tôi đứng đợi trước cửa nhà em, ánh mắt trông lên cửa sổ tầng hai, lòng mong chờ điều kỳ diệu nào đấy sẽ xuất hiện. Nhưng thực tế là với thằng số nhọ như tôi, chẳng có điều kỳ diệu nào hết. Thất vọng, tôi quay ra chửi trời, chửi thằng cha Hondabagia say rượu, mà nếu thằng Choác không làm hộp quà thì tôi cũng chửi luôn nó. Sao nhọ thế này giời hỡi!-Đợi mình lâu chưa?Nghe giọng quen quen, tôi liền quay ra và thấy Linh đứng ngay cạnh mình. Em cười tươi như hoa, đôi mắt còn ánh lên những tia nghịch ngợm. Tôi lắp bắp:-Thế… thế… tôi tưởng là cô về quê?-Bố mẹ về thôi, mình ở đây.-Thế hóa ra cô lừa tôi à?Linh cong môi trả lời:-Ơ, ai bảo hôm trước hẹn đi chơi mà hủy chứ?Tôi ngớ người, mồm miệng cũng vì thế mà chửi liên hồi:-Cái đ…! Cái Đan Mạch! Cái đ…! Cô có biết tôi phóng hơn năm mươi cây một giờ trên cái đường Hàng Mã không hả?-Này, chửi bậy gì đấy? – Linh vừa cười vừa đấm vai tôi – Tùng lỡ hẹn trước thì mình được quyền trả thù chứ! Thế quà của mình đâu?Em cười và xòe tay, nỗi bực tức trong lòng tôi cũng tan biến nhanh chóng. Tôi đặt vào tay em chiếc hộp giấy màu. Em tháo lớp giấy rồi từ từ mở hộp. Bên trong đó – món quà của tôi – là một chiếc mũ len màu trắng, trên mũ có thêu chữ Opeth. Linh hỏi:-Opeth à? Mình biết band này, nhưng mà chưa nghe bao giờ!Tôi mỉm cười không đáp. Không nhiều người biết ban nhạc Opeth, nhưng khá nhiều người đã từng nhìn thấy logo của họ, một chữ “O” cách điệu với những hoa văn mềm mại bên cạnh chữ “peth” đầy gai góc. Âm nhạc của họ là thế, một sự kết hợp giữa những âm thanh du dương và tiếng gằn dữ dội của guitar. Opeth cũng như một cô gái, luôn luôn khó hiểu nhưng quyến rũ đến lạ thường.Cũng như Linh vậy, em luôn khó hiểu. Và tôi vẫn cứ yêu em, yêu cả sự khó hiểu của em.Đợt ấy Linh không nhuộm tóc, mái tóc em dài và đen nhánh, lúc đội chiếc mũ Opeth lên, tôi phải ngây người nhìn một lúc. Em xua tay trước mặt tôi:-Sao thế?Tôi thở dài:-Hôm trước mất tiền. Hôm nay mới có, tiền giải thưởng của tôi đấy!-Giải thưởng gì vậy? Vẽ à? Khao ngay! Khao ngay! Ơ, mà tại sao mất tiền? – Linh hỏi.-Ờ, chậc… tại vì hôm trước gặp cơ động…Và thế là tôi kể cho Linh nghe câu chuyện hôm nọ. Em cười sặc khi tôi mô tả dáng điệu của mình khi gặp cơ động. Nghe xong, em liền hỏi:-Giờ có rỗi không? Đi bộ với mình nhé? Quanh hồ (ý chỉ hồ Hoàn Kiếm), người ta mới trang trí hoa, đẹp lắm!Dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay tắp lự. Nhưng điều tuyệt vời hơn là em đội ngay chiếc mũ và đi dạo cùng tôi. Tôi nói:-Không giặt mà đội luôn à?-Đội chứ, sao không? – Linh cười – Quà của Tùng, phải đem ra khoe ngay cho mọi người thấy chứ!Và em đội thật. Chiều hôm đó, chúng tôi không nắm tay nhau mà chỉ đi cùng nhau như hai người bạn bình thường. Người đi đường cứ thấy Linh là lại ngoái đầu dõi theo một lúc. Em có vẻ hơi ngượng, bèn thì thầm hỏi tôi:-Trông mình xấu lắm à?-Đâu có?-Thế sao người ta cứ nhìn mình hoài?-Đẹp mới nhìn, xấu nhìn làm gì?Em cười tươi. Và để quên đi chuyện người đi đường nhìn ngó, cứ mỗi lúc, em lại chỉ trỏ:-Xem chậu hoa kia đẹp không kìa! Ra đấy chụp ảnh đi!Hoa đẹp? Không, ở cái hồ Hoàn Kiếm làm gì có hoa nào đẹp nhất? Dẹp hết cả đống hoa đó đi, phố phường cũng đẹp lắm rồi.Bởi ngày ấy, tôi đã nhìn thấy bông hoa đẹp nhất đời mình.Để rồi sau này, tôi luôn tin rằng bông hoa đó là đẹp nhất, vĩnh viễn không còn thứ hoa nào khác đẹp hơn. Anh chàng bé con – Chương 21Phụ nữ nhớ dai, thù dai – hẳn ai cũng nghĩ thế. Nhưng thực sự là bộ não của phụ nữ giống nam giới: nặng khoảng một cân rưỡi có lẻ, chứa hơn một trăm tỉ nơ-ron thần kinh. Họ cũng như chúng ta: nhanh chóng lãng quên những thứ làng nhàng và lưu giữ những sự vật hoặc sự kiện đáng nhớ. Phụ nữ khó hiểu, phải, nhưng ít nhất trong vấn đề này, họ tương tự đàn ông.Với tôi, những khoảnh khắc của ngày 26 Tết năm đó – nói một cách văn vẻ – được tôi cất giữ ở một góc trang trọng trong tim. Từ ngày ấy tính đến giờ là ba năm. Sau ba năm, góc trang trọng ấy vẫn sạch sẽ, không chút bụi bẩn và tôi vẫn thường ghé thăm nó mỗi khi tâm trí rảnh rang. Vậy Linh thì sao? Liệu em còn nhớ không?-Thế hôm ấy là 26 Tết à? Vậy hả? Mình cứ t