Duck hunt
Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Tác giả: Lan Rùa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 8.00/10/451 lượt.

ảnh ra sao…tay hắn siết chặt cổ cô:

-“Mẹ kiếp, tao đã định tha cho mày vì cả nể Uyên…vậy mà mày không biết điều…ngay tại trung tâm thương mại của tao ư? …”

-“Dù sao thì người chết hôm đó cũng là Dương…” Ngọc nhớ lại, ánh mắt đỏ rực.

-“Còn nói, thằng đấy ăn bả nên mới yêu mày…tới chết còn xin cho mày, không đáng…”

-“Mày cũng ra gì, loại lợi dụng em gái…”

Minh cười thành tràng: “Mày cũng có tư cách nói câu ấy với tao ư? ”…

Cũng không biết đám người của đại gia sau đó trả thù siêu mẫu kiểu gì, phương thức nào, sau một hồi, không thể chịu đựng, cô bất cần:

-“Muốn giết thì nhanh lên…”

-“Giết mày ư? Dễ thế à…”

Minh cất giọng ra lệnh:

-“Tống nó vào tù…tao không cần biết chúng mày làm cách nào, phải cho nó tù chung thân…”

-“Dạ, vâng ạ…”

Ngọc với theo chửi bới ầm ĩ, Minh nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài, vừa hay bắt gặp cô em gái tóc áo rũ rượi, nhìn cũng xót xa, nhưng phải như thế nó mới tỉnh ra được; dù sao thì người của anh vẫn luôn theo sát, cũng không để tới mức quá sức chịu đựng:

-“Anh, em xin lỗi…”

-“Đi tắm rửa nhanh, tới cho đúng giờ…”

Đoạn anh rảo bước.

CHAP 64: LẠI BỊ LỪA RỒI

-“Anh!”

Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốc sững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều…

-“Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…”

-“Ừ…”

-“Anh…”

-“Ừ…”

-“Anh…”

Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại mơn trớn tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…”

Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới vậy. Đi cùng anh tới địa điểm tổ chức vòng loại, nàng sững sờ trước quy mô cuộc thi, chiếc cổng chào kết hoa lan trắng xinh xắn, đường đi dải cánh hồng rất dày, những ánh nến lung linh… cách một khoảng rất xa nhưng cũng đủ nhìn thấy hai chữ Bảo Minh Tố Uyên đan xen bằng pha lê trong suốt trên phông nền đầy những trái tim lấp lánh…oa…họ công phu thật đấy…nàng cẩn thận bước những bước chân nhẹ nhàng, đưa mắt tìm kiếm những đối thủ xung quanh…lạ thay, không thấy cặp nào cả…có thể là nàng và anh ra đầu sao? Quay mắt nhìn anh, thì thầm: “Họ chuẩn bị như thật ý anh nhỉ?”…Anh không nói gì, dắt nàng đi dần dần lên phía trước của hội trường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…cảnh tượng chân thật tới mức nàng cứ ngỡ như mình cưới thật…bất giác ngoảnh ra đằng sau, Nghi Lan mặc chiếc váy tím xinh tươi, nhìn nàng nở nụ cười hiền dịu, Bảo Lân trong bộ vest đen đầy xúc động…Còn chưa kịp hiểu ra thì ánh đèn hai bên lối đi bật sáng… ba…trời đất, sao ba nàng lại ở đây…mẹ nữa…ba mẹ nhìn nàng trìu mến, nàng tự sờ tay lên trán, có phải mình đang mơ không??? Rồi cả ba mẹ anh Minh nữa…bạn bè nàng…tất cả những người thân quen đứng dậy, mọi người đồng loạt thả những trái bóng hình tim lên trên rồi vỗ tay reo hò…phía màn hình lớn chiếu đoạn video nhỏ, được làm công phu, một câu chuyện tình đầy cảm động, đó chính là câu chuyện tình của nàng…

‘Cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh gặp em…mình sẽ ở bên nhau trọn đời em nhé!’

Dòng chữ cuối cùng trong cuộn video chạy qua, mắt nàng đã đỏ hoe, mọi người nhìn lên đầy xúc động…một lần nữa, thỏ non bé nhỏ lại bị lừa…bị lừa một cách trắng trợn, ngước lên nhìn anh, cái con cáo này, mãi vẫn không hết ranh ma…lúc nãy còn làm màu gì chứ…:”Anh lừa em…xem em nên xử anh như nào?”. Nàng đánh nhẹ vào ngực chàng, Bảo Lân phía sau vội vàng thanh minh: “Anh em là lo chị mang bầu nên không muốn chị vất vả vì phải chuẩn bị, lo nghĩ đó…”. Quay ánh mắt cầu cứu bạn thân, Nghi Lan lần này cũng chẳng về phe: “Thôi nàng, người đàn ông tốt thế này, móc cả thế giới chỉ có một thôi…”. “Nhưng ít ra phải nói tao một tiếng, tới đám cưới của mình tao còn không biết???” Nàng vẫn lườm, đại gia luôn miệng xin lỗi, Lan thì không kiên nhẫn được như Minh, trêu bạn: “Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Uyên nghe vậy, thôi không trách cứ, ngược lại, lên mặt: “Ngoan làm phù dâu đi em…”, nàng ngượng ngịu nở nụ cười, người con gái trước mặt…xinh tươi dịu hiền…đại gia không kiềm được, chạm nhẹ tay lên gò mà, trao nàng nụ hôn nồng thắm, mãnh liệt, phía dưới ồ lên…cô dâu phát ngại, chú rể vẫn cứ mặc kệ đám đông…giữ chặt nàng tận hưởng giây phút hạnh phúc…

CHAP 65: AI CŨNG LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

-“Ngọc, mày có người thăm”

Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi, còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn…

-“Bạn sống tốt chứ?”

-“Tao khỏe…”

-“Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”. Uyên đưa túi hoa quả và một ít đồ ăn qua khe bên dưới.

-“Con điên, giả tạo…” Ngọc ném thẳng đồ xuống đất…Uyên nhìn thờ dài…

-“Tới bao giờ mới kết thúc đây? Mình đã làm gì bạn? Hận mình lắm sao?”

-“Hận…TAO HẬN KHÔNG XÉ XÁC MÀY RA”

-“Sao vậy?”

-“Vì mày quá may mắn, ông trời quá bất công…mày chả làm gì cũng được mọi người thương yêu, còn tao,