Insane
Anh Có Sợ Em Không???

Anh Có Sợ Em Không???

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322650

Bình chọn: 9.5.00/10/265 lượt.

đấy, chỉ thiếu mối cái biển đeo trước cổ “em là học sinh lớp 9” nữa thôi. Nhưng bao nhiêu năm qua cậu vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng đó. Thật là mất mặt quá đi. Những ngày sau đó cậu không thể sống nổi trong môi trường đó, bọn con trai thì cười khúc khích mỗi khi nhìn thấy cậu, đám con gái thì nhìn cậu như một thằng biến thái. Còn đứa con gái kia thì mất tăm mất dạng không thấy đâu. Thời đại hoàng kim của một cậu bé dễ thương tưởng chừng kết thúc cho đến những năm cấp 2. Bạn bè mới, cuộc sống mới. Tuổi dậy thì mang lại cho Quang Anh biết bao điều mới lạ, ngoại hình biến đổi hẳn. Không còn là một vẻ đáng yêu nữa mà thay dần vào đó là một vẻ đẹp trai đến… vô đối. Mọi điều tuyệt vời như chắp cánh cho cậu. Cho đến một hôm

– Liên đội trưởng đến kìa.

Đám nữ sinh gần như gào rú khi Quang Anh xuất hiện. Cậu tất nhiên là sẽ hài lòng về điều này. Duy chỉ có đứa con gái với ánh mắt bất cần đời và ăn mặc kiểu cách sành điệu… không kém gì cậu là hờ hững với vẻ đẹp trai này.

Đường Thi nhìn cái người được bọn bạn tôn kình gọi là “liên đội trưởng” một cách cuồng nhiệt kia. Nhìn hắn cô cảm thấy có gặp qua ở đâu rồi và…cuối cùng thì cô cũng nhớ ra. Bao nhiêu năm qua hắn vẫn sống sót sau ngày ấy. Quả là bám trụ kiên cường:

– Chào!

Đường Thi đưa tay lên chào kiểu quân đội rồi bước đến chỗ “Liên đội trưởng” đang đứng. Cô ghé sát vào người hắn ta nói đểu giả:

– Chàng trai mặc quần chun.

Quang Anh giật thót mình vội vội vàng vàng bịt lại cái loa đang liến thoắng. Thì ra là cô ta, chả trách cậu laị thấy quen như vậy. Cậu lôi cô vào một góc rồi đe doạ:

– Tốt nhất là ngậm cái miệng vào.

Đường Thi nheo mắt lại nói đểu giả:

– Nếu không thì sao hả liên đội trưởng?

– Tôi làm cho cô không còn đường sống.

Đường Thi giằng người mình ra khỏi Quang Anh. Cô chỉnh lại tư thế rồi quần áo. Xong xuôi thì cô vội vàng hét lên:

– Trời ơi! Liên đội trưởng, sao anh có thể đáng ghét như vậy?

Mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía hai con người này. Quang Anh không hiểu cô ta sẽ làm trò quái gì tiếp theo, cậu chỉ biết nhìn cô ta dò xét rồi nói lại:

– Cô bị điên à? Hét cái gì?

Đường Thi giả vờ tội nghiệp. Bước đến cạnh đám bạn rồi chớp chớp đôi mắt to của mình rồi nói vẻ ấm ức:

– Anh ấy bảo tớ nếu không cho anh ấy…không cho anh ấy hôn thì anh ấy không cho tớ đường sống.

Quang Anh tí thì té ngửa ra đằng sau khi câu nói này kết thúc. Thật là trơ trẽn, Cậu đã nói thế bao giờ? Cậu ngay cả muốn nhìn còn chẳng muốn nhìn mặt con nhỏ đó chứ đừng nói là hôn nó. Thật là ” ngậm máu phun người”. Nhưng mọi người có ai hiểu cho cậu đâu, họ bắt đầu nhìn cậu với một ánh mắt phức tạp mà trong đó chủ yếu là… kinh tởm. Hay lắm, một lần nữa những ánh mắt “thân thương” này lại được trở về bên cậu.

Đường Thi trong lòng cười thầm. Cô vuốt nhẹ đuôi tóc như để ăn mừng chiến thắng rồi khẽ liếc mắt nhìn về phái Quang Anh. Nhìn mặt hắn cắt không còn gitọt máu. Không hiểu sao cô rất thích trêu người mà Quang Anh đang nằm trong tầm ngắm của cô, sẽ thật tuyệt nếu hắn hộc máu mà chết y như bố cô đánh cái tên giẫm lên chân cô vào bệnh viện. Haha, càng nghĩ càng đáng để cười.

Cô bạn bên cạnh thấy Đường thi nói như vậy thì vội đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt Quang Anh nói:

– Anh là đồ trơ trẽn. Đường Thi đúng là hoa khôi thật nhưng anh không được lạm dụng chức quyền như thế?

Một câu thôi. “Giết”. Đó là những gì Quang Anh muốn vào lúc này. Mấy đứa con gái lắm chuyện. Tưởng cậu bị bại não hay sao mà đi thích con mang tên “thơ nhà Đường” này chứ? Thật không thể chịu nổi. Quang Anh mấp máy môi nhưng lời nói không thể ra nổi thành câu. Điều ấy càng làm thêm vị cho mấy ánh mắt sắc lẹm như dao đang đổ về phía cậu. Quả là “thơm ngon”, cậu cảm thấy như thế. Cậu thề là hôm nay cậu sẽ đại nghĩa diệt thân đập chết mấy con dế mà cậu chăm nom để trả mối thù hằn hôm nay. (Nó có liên quan gì không?)

Rồi cuối cùng thì Quang Anh cũng chịu quay người bỏ đi trong cảnh tượng huy hoàng là những ánh mắt hằn học. Trong thâm tâm cậu đang in hằn hai chữ lịch sử: “Sát thát”.

Và cuối cùng…. Đường Thi đắc cử Liên đội trưởng vào kì 2. Cục diện thay đổi hoàn toàn. Cứ hàng tuần, người phải ở lại lao động khu nhà vệ sinh không ai khác chính là… Vâng! Bạn Quang Anh, Liên đội trưởng vừa mất chức của chúng ta. Đúng là câu “lên voi xuống chó” cần phải trao cho bạn Quang Anh này thôi.

Những tháng ngày sau đó tưởng chừng đã kéo rèm, che giấu mọi ánh nắng của Quang Anh. Cho đến khi cậu thoát khỏi ngôi trường đó. Và thật may mắn là cậu đã không gặp lại Đường Thi trong những năm cuối đời học sinh.

****************

– Tổng giám đốc!

Tiếng thư kí vang bên tai khiến Quang Anh giật mình. Anh vừa nhớ lại những năm tháng học sinh và không khỏi rùng mình. Trong tay anh là bản hồ sơ của : Trần Đường thi. Nhìn cái tên này anh lạnh toát mồ hôi. Sao tự dưng thấy bất an vậy? Đang nghĩ xem có nên cho cô ta vào công ti không?

– Cho cô ta vào đi.

Thư kí đi ra ngoài và một lúc sau cánh cửa được mở ra.

Đường thi bước vào. Phòng của Tổng giám đốc thật rộng lớn. Nó lớn hơn văn phòng của bố cô nhiều. Nhưng tất nhiê