Polaroid
Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Tác giả: Mây Mơ Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326910

Bình chọn: 8.5.00/10/691 lượt.

gan vặn tay nắm cửa…Anh vẫn nầm đó ngủ,một khuôn mặt yên bình,nhẹ nhàng,không vướng bận,lo toan,đau đớn…Tiến lại gần giường anh,đưa tay lên vuốt nhẹ trán Ken từ trái sang phải,cơn sốt đã dịu đi nhiều.Cô cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về phòng ngủ…“Đừng đi”…2 từ đấy lại một lần nữa vang lên không trung bay vọt vào tai cô…Nhưng…một điều lạ thường là…giọng nói đó…không còn ngọt ngào như giọng nói kia nữa…Mà nó giống một người đã tỉnh hơn một người trong mộng…!“Anh gọi tôi?”_Nhẹ nhàng quay đầu lại,cô bình tĩnh nhìn anh,đôi mắt mở nhẹ,dáng vẻ mệt mỏi vô cùng…“Đừng đi…”.Anh lặp lại hai từ ấy,đôi mắt mở lớn hơn,ánh mắt đầy sự mong đợi đầy sự van xin…khiến người ta động lòng…Cô có chút khó hiểu,nhưng cũng tiến về phía giường anh ngồi xuống cái ghế cạnh giường,trấn an tinh thần anh bằng một câu nói:”Được!Tôi ở đây,không đi đâu hết”.Ken nhìn cô,nở nụ cười yếu ớt…Zami sửng sốt,anh cười với cô?Từ trước tới giờ anh có bao giờ cười thế này với cô đâu?“Sao thế?”_Ken nhận thấy điều lạ thường liền nhanh chóng nắm bắt.“À…không có gì”_Zami phủ nhận,đôi mắt đảo loanh quanh rồi bất ngờ dừng lại bên cây đàn ghi-ta cách đó không xa,hai mắt cô bỗng sang rực lên.Không nói không rằng lao ra vồ lấy,xoay lên xoay xuống xem,càng xem mắt cô mở càng lớn hơn.Gẫy qua vài dây đàn cô mới thích thú quay lưng lại hỏi Ken:”Của anh sao?”.“Ngày trước tôi từng chơi đàn”_Ken thờ ở đáp,hai tay bắt chéo để sau đầu,ngửa cô lên nhìn trần nhà.“Cô biết đánh đàn?”_Ken bất ngờ hỏi thêm câu nữa,sau khi cô quay lưng lại về phía anh…Có phải hỏi câu này…hơi thừa không nhỉ?“Anh muốn nghe tôi chơi không?”_Zami không trả lời mà chỉ nhìn về phía cây đàn với đôi mắt thích thú,màu sắc của nó thực sự làm bắt mắt cô và nhất là từng dây đàn,chạm nhẹ vào thôi đã tiếp được thêm bao nhiêu Ánh mắt đen có chút trấn động…có thể dấu hiệu cho thấy anh đã tỉnh sau khi nghe bài hát của cô.Ken tự nhiển dời mắt sang phía cửa sổ cách đó không xa,theo bản năng mở miệng hỏi,ánh mắt vẫn mê man như vẫn còn đang đắm chìm trong giai điệu vừa rồi…:”Bài này…em tự sáng tác?”.“Phải ! “_Zami không suy nghĩ mà trả lời một cách đầy tự hào,bài hát này cô đã sáng tác…từ rất lâu rồi…Ngay từ lúc đầu cô nhìn cây đàn này cô đã biết…chỉ có cây đàn này là phù hợp nhất để đánh bài hát đó…Và cô đã không lầm ! Một bản nhạc hài hòa từ giai điệu đến lời,mọi thứ thật hoàn hảo như ra từ một khuôn,như sinh ra đã dành cho nhau…Cô lại cúi xuống nhìn cây đàn mình đang ôm trong lòng,đôi mắt biến đổi thần thái không còn lạnh lùng như mọi ngày nữa,mà nó nhu hòa yêu thương hơn…Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt đó bất ngờ nổi lên một tầng đau buồn,nhớ nhung,…như thể cây đàn này đã gợi cho cô một quá khứ mà cô mãi chẳng thể quên.Một quá khứ đã cố quên,chỉ cần có một thứ gì đó gợi lại,mọi chuyện sụp đổ hoàn toàn…mọi thứ lại quay trở lại như cũ…và lúc đó ta mới nhận ra,thực chất mình vẫn chưa quên được…chỉ là…ta đẩy nó xuống nơi sâu nhất,của trái tim!“Anh muốn nghe nữa không?”_Zami lại ngẩng mặt lên cười nhẹ nhìn anh,đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được hương vị hạnh phúc như thế này…cũng phải 3 năm rồi ấy nhỉ !Ken bặm môi,không khó để nhận ra sự đắn đo trong mắt anh.Chẳng lẽ cô đánh thực sự tệ đến vậy sao?Thoáng qua mắt Zami một chút thất vọng,cô định lên tiếng thu lại lời nói của mình thì âm thanh từ miệng ai kia lại nahr ra ngoài không trung trước cô một bước:”Được”.Zami hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng không nói gì chỉ cúi xuống ôm cây đàn,bắt đầu cho giai điệu bản nhạc……Cả tòa biệt thự như đắm chìm trong tiếng đàn của cô,giọng hát nhẹ nhàng sâu lắng…bóng dáng yêu kiều của người con gái anh nơi đây…ngay tại lúc này…Lại dịu dàng…mong manh như tấm lụa mỏng…chẳng khác nào một tiên nữ lầm đường lạc lối vào nhà anh…Ken cũng bị cuốn theo tiếng hát mê hoặc lòng người của cô…anh chỉ biết ngồi thừ người ra một đống nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mắt…Người con gái hiền dịu bên chiếc đàn ghi-ta giọng hát mềm nhẹ…ánh trăng ngoài cửa hắt vào lúc sáng lúc tối lại càng thêm dụ hoặc lòng người…Đôi mắt đẹp nay lại chan chứa biết bao nhiêu tình cảm lạ thường…Anh ngất ngây trước vẻ đẹp của cô…đã lâu lắm rồi…cũng đã 3 năm rồi ấy nhỉ ! Anh chưa từng thấy có người con gái nào đẹp như vậy…—————————————————————————————————-“Reng…reng…renng”.“Bụp”…“Cộc…cộc…cộc…cô Zami…cô Zami…”.“Cá…i…gì…”_Zami uể oải ngồi dậy nhăn mặt nói vọng ra ngoài cửa,mới sáng sớm mà đã luyện hát rồi sao?Không để cho người ta ngủ à?Hết đồng hồ báo thức lại đến người hầu…Mẹ kiếp !!!“Cô…Zami…mở cửa cho chúng tôi…”_Người hầu dường như mất kiên nhẫn hò hét như điên…đập cửa như đi đòi nợ !Zami mãi cũng khắc phục được cơn buồn ngủ,cố gắng lết xác tới cửa phòng …“Hôm qua cô làm Sirloin Steak cho cậu chủ,cô đã bỏ cái gì?”_Alen gấp gáp đặt câu hỏi cho cô.“Thì bỏ đồ cần bỏ chứ bỏ gì?”_Zami nhíu mày trả lời một câu rất là vô bổ…“Có phải cô dùng lọ này không?”_Feren dơ một cái lọ to đùng lên hốt hoảng hỏi.Zami nhìn cái lọ hai ba lần rồi cười nhẹ chỉ vào nó:”Chính nó “.1s…2s…3s…“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”.“Nhanh chóng gọi xe cấp cứu…”_Sau khi hai cô gái đồng thanh luyện giọng thì Alen