
g của ai cả,làm được thì có miếng ăn.Sự kiên quyết này làm Zami cũng phải bội phục,hết cách,cuối cùng cô cũng đưa ra một quyết định:”Thôi được rồi!Coi như số tiền này là trả tiền hôm nay em cùng Kenbun đi,nếu còn thừa thì chị cứ lấy mà dùng,chị mà còn kiên quyết đòi trả là em giận luôn đó”Lưỡng lự một lúc Kiều Trang cũng miễn cưỡng gật đầu dù sao số tiền này trừ đi tiền cà phê hôm nay cũng mất khoản lớn đâm ra số tiền còn thừa hẳn là ít hơn nên cũng chẳng áy náy cho lắmQuay trở lại bàn,vừa đặt mông xuống ghế chưa kịp thở thì cái chất giọng chất vấn kia lại léo réo bên tai:”Em với Kiều Trang nói gì thế”“Anh này!Hay nhỉ,con gái nói chuyển với nhau mà anh cũng muốn biết là sao???”_Zami“À thì…”_Kenbun vô cùng ngượng đưa tay lên gãi đầu đang không biết nói thế nào bất ngờ một giọng nói vang lên cứu nguy cho anh“Hai người uống gì”_Kiều Trang hớn hở cẩm quyển sổ ghi chép“Em như hôm qua”_Zami mỉm cười thân thiện rồi hướng mắt sang Kenbun“Anh à…cà phê đen đi”_Kenbun có chút hỗn tạp không nói nên lời quyết định hạ chốt vào cái món mà quán cà phê nào nhất định đếu có món nàyKiều Trang vui vẻ gật đầu quay lưng sải bước đến quầy của quán,bàn tay vô cùng linh hoạt pha chế.Bộ dạng chuyên nghiệp lắc bên này rồi lắc bên kia,mọi hoạt động đều nhanh chóng không xảy ra bất cứ một sai sót gì.Vài phút sau,đồ uống hai người yêu cầu đầu đã yên vị trên bàn, mặc Zami nài nỉ này nọ nói là ngồi cùng cho vui ,Kiều Trang chẳng nói lời nào mà tự ý rút lui cho hai người có không gian,ở lại chẳng khác nào làm kì đà cản mũi vô duyên vô cùng“Sao anh biết số em mà gọi vậy”_Zami hơi nhíu mày nhìn Kenbun“À…hôm trước lúc em đi tắm anh mở điện thoại em ra xem số”_Kenbun thản nhiên trả lời cùng khuấy khuấy tách cà phê“Mở điện thoại người ta mà không xin phép hả…à mà kính của anh đây”_Zami vẻ mặt không hài lòng rồi nhớ ra cái gì đó đảo mắt qua chiếc túi lục qua lục lại rút ra chiếc kính râm hàng hiệu vừa trấn lột được đem trả người bị mất,có thể duyệt cô vào danh sách những tên trộm có lòng nhân ái nhất quả đấtNhận lấy chiếc kính từ tay Zami mặt Kenbun có chút nhăn nhó nhìn tỉ mỉ từng bộ phận của chiếc kính,từ mắt kính đến gọng kính…Hơi nhíu mày,rốt cuộc chàng trai này là thế nào mà lại săm soi điên đảo chiếc kính vừa thất lạc có vài phút trước đây?”Này!Có chuyện gì sao?”“Em xem,chẳng cẩn thận gì cả,dính ít bụi rồi này”_Kenbun vừa bĩu môi chê vừa lau lau mắt kínhNghiến răng ken két,chỉ là gì ít bụi thôi mà có nhất thiết phải làm lớn chuyện thế không,còn bày đặt không hài lòng.Nếu anh chàng này đã nâng niu nó như thế này hẳn chiếc kính đó đối với anh mà nói vô cùng quan trọng,không cản trở được sự tò mò của bản thân cô bục miệng hỏi:”Chiếc kính này…quan trọng với anh lắm sao?”“Không”_Hờ hững văng câu trả lời,anh cất chiếc kính đi,nhẹ nhàng khoắng tách cà phê rồi đưa ngang miệng hớp một ngụm,mặt mày có phần nhăn lại.Bàn tay thon dài với lấy túi đường xé toạc một chút,dóc một chút vào tách cà phê.Cử chỉ tao nhã cùng uyển chuyển,lại một lần nữa đưa tách cà phê lên nhấp ngụm nữa,lần này mặt anh đã lộ vẻ hài lòng“Thế…chiếc kính này chỉ dính một ít bụi thôi mà,có cần phải nhăn nhó thế không”_Zami vừa nói vừa đưa ly cà phê lên ngang môi“Có thể là em không biết nhưng anh có sở thích sưu tầm kính và đối với anh chiếc kính nào cũng đều quan trọng,tuyệt không thể để xây xước một chút”_Kenbun cười nhẹCô không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ,trời hôm nay một màu xanh thật yên bình!Thời gian như ngừng trôi mọi hoạt động dường như đã dừng lại,một chút tiếng ồn cũng không có.Chỉ có tiếng gió thoảng bên tai,tiếng lá úa vàng khẽ rơi,tiếng thở đều nhẹ nhàng của hai con người nhưng lại mang một dòng suy nghĩ riêng“Em…”_Kenbun bỗng dưng lên tiếng rồi lại ngập ngừng,có điều gì khó nói chăng?Zami cũng giật mình quay sang nhìn anh cau mày lại một chút ý bảo có chuyện gì thì nói tiếp điKenbun lưỡng lự suy nghĩ một hồ cuối cùng cũng tìm được lời thích hợp nên nói:”Em chưa từng có người yêu đúng không?”
Anh đã hứa là anh sẽ làm – Chương 24
“Cạnh” chiếc thìa trong tay Zami đang nắm chặt bất ngờ rơi xuống đất,bàn tay run lên một hồi nhẹ.Kenbun thoáng ngạc nhiên với sự phản ứng hơi quá thái của cô,phải chăng bản thân đã hỏi điều không nên hỏi chăng?Anh vội vàng cười:”À…anh quên mất,con người như em chắc là chưa từng dành tình cảm cho ai đó,anh xin lỗi vì câu hỏi vừa rồi”
Một phản ứng đột ngột giờ lại là một biểu hiện đột ngột…
“Kiều Trang,em lỡ tay làm rơi chiếc thìa,nếu không phiền có thể mang đến cho em chiếc khác không?”_Zami thản nhiên nói cùng nở nụ cười nhẹ khó ai có thể biết rằng vừa nẫy cô có một trận kính động
“Được”_Kiều Trang nói vọng lại cùng rất nhanh chóng mang chiếc thìa mới lên rồi cùng chiếc thìa đang nằm trỏng trơ trên mặt đất lui xuống.Nhẹ nhàng đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm,cái cử chỉ này không khỏi làm anh hoang mang.Mới vừa này còn…mà sao bây giờ lại…
Tính sẽ đổi chủ đề thì Zami đã nuốt luôn những gì anh muốn nói:”Không,em đã từng yêu và đã từng có người yêu”
Lời nói này của cô có vẻ rất khó khăn dường như là cả một quá khứ vừa hạnh phúc