Pair of Vintage Old School Fru
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325425

Bình chọn: 9.00/10/542 lượt.

ôi mắt màu xanh, giọng nói trầm ấm rất quyến rũ. Ban đầu nó định sẽ lờ anh ta đi nhưng nó muốn trả đũa hắn, hơn nữa, anh ta rất đẹp trai, nói chuyện một chút thì cũng chẳng sao. Thế là nó mỉm cười, vui vẻ trò chuyện với anh ta, mặc cho hắn đang nhìn hai người bằng ánh mắt hình viên đạn.



– Em là khách du lịch à?

– Đúng vậy, còn anh? – nó mỉm cười.

– Anh cũng vậy, anh đến đây để làm ăn, em thật xinh đẹp đấy, em biết không? – Anh ta mỉm cười.

– Anh quá khen thôi. – Mặt nó hơi ửng đỏ.

– À, quên mất, này giờ chưa biết tên em, anh là Eric, còn em?

– Em là May, rất vui được gặp anh, Eric.

Hai người cứ đứng trò chuyện vô cùng vui vẻ, không thèm quan tâm đến đám mây u ám đang ngồi trên bờ. Các cô nàng thấy hắn có vẻ bực bội nên cũng tản ra cả, chỉ có một vài người lẳng lơ cứ ôm lấy cổ hắn mà nũng nịu:

– Anh, làm gì mà khó chịu vậy? Chúng ta đi chơi đi.

– Cút – Hắn lạnh lùng – Tôi cho các cô 10 giây.

Nói rồi, hắn bắt đầu đếm, sát khí trên người hắn toả ra cũng tăng lên theo cấp độ nhân, ngày càng biểu hiện rõ khiến họ nhanh chóng chạy mất. Hắn đứng bật dậy, tiến đến chỗ nó và Eric, lạnh lùng nói:

– Hey, anh bạn, cô ấy là của tôi.

– Oh, thật vậy sao May? Em có bạn trai rồi à? – Eric nhìn nó, chẳng đếm xỉa tới hắn.

– Không, chỉ là gã điên đó mà, đừng quan tâm tới anh ta, chúng ta đi thôi. – Nó thản nhiên nói.

Rồi nó kéo tay Eric đi, trong lòng hả hê vì đã chọc tức được hắn. Vừa đi được mấy bước, hắn cười nửa miệng, “dịu dàng” nói:

– Lâm Bạch Nguyệt, tôi cho cô cơ hội sửa chữa lỗi lầm đó. < nói bằng tiếng Việt>

– May, anh ta nói gì thế? – Eric khó hiểu

– Không có gì cả, mặc kệ hắn.

Nó mạnh miệng nói mặc dù nó đang lạnh toát cả người sau câu nói của hắn. Hắn mỉm cười:

– Cơ hội cuối cùng.

Nó lơ hắn, tiếp tục đi. Hắn mỉm cười, nhanh chóng bắt kịp nó và nhấc bổng nó lên, nói khẽ vào tay nó:

– Tối nay cô chết chắc.

– Hey, buông cô ấy ra. – Eric nắm lấy vai hắn.

– Đây là vợ tôi – Hắn lạnh lùng đáp, nhìn Eric bằng ánh mắt đầy sát khí khiến anh phải buông tay ra.

Nói rồi, hắn ẵm nó đi trong sự kinh ngạc của Eric và sự ngưỡng mộ của mọi người <đẹp đôi quá mà>

– Thả tôi xuống – Nó lạnh lùng

– Không – Hắn đáp, tiếp tục đi.

– Đi mà chơi với các cô gái nóng bỏng của anh, mau bỏ tôi xuốn – Nó gầm gừ.

Hắn mỉm cười, chuyển sang bế nó , ranh mãnh nói:

– Vậy là nãy giờ em ghen chứ gì?

– Không hề, mắc gì tôi phải ghen chứ – Nó cãi bướng.

– Vậy sao? Được thôi, vậy anh sẽ trở lại tìm họ vậy – Hắn thả nó xuống – Dù gì họ cũng rất hấp dẫn, trái ngược với em, không đáng yêu gì hết, con gái gì mà thô lỗ, hung hăng, hở một chút là đánh người khác.

Hắn vô tư nói, không để ý tới khuôn mặt của nó. Hắn cứ nghĩ nó sẽ nổi điên lên với hắn, nào ngờ giọng nói đầy tổn thương của nó khiến hắn phải giật mình:

– Ừ, tôi không đáng yêu được như họ, vậy anh tìm họ đi nhé, tôi về khách sạn trước đây.

Nói rồi, nó vụt chạy đi, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi. Hắn vội chạy theo giữ nó lại, định giải thích nhưng khi thấy nó khóc, hắn đứng sững lại nhìn nó. Nó giật tay ra và tiếp tục chạy đi, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn. Hắn đứng đó, suy nghĩ về lời nói của mình, hắn không nghĩ nó sẽ bị tổn thương như vậy. Đứng lặng hồi lâu, hắn cảm thấy mình quá ngốc nếu cứ đứng đây phí phạm thời gian. Hắn vội chạy về khách sạn tìm nó, hắn muốn giải thích với nó, muốn xin lỗi nó. Về tới phòng, hắn không thấy nó đâu cả. Tìm khắp phòng thì hắn phát hiện ví tiền của nó đã mất tích và có vẻ như nó đã thay đồ. Hắn lo lắng:

– Cô ấy đi đâu chứ?

Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, hắn vội đi tìm nó, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nó đâu cả.



Phần 20:

Trời bắt đầu sụp tối, hắn vẫn điên cuồng tìm kiếm nó, hắn thậm chí trở lại bãi biển để tìm nó nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Thẫn thờ, hắn đi dọc con đường về khách sạn, suy nghĩ xem nó có thể đi đâu. Đột nhiên hắn nhìn thấy một tiệm bán pha lê, rồi hắn nhớ đến sở thích của nó. Không suy nghĩ gì thêm, hắn liền chạy vào trong cửa hàng đó, bắt đầu tìm kiếm. Hắn đi dọc theo các dãy tủ trưng bày, tìm kiếm từng ngóc ngách của cửa tiệm và hắn nhìn thấy nó. Trong bộ đầm trắng thướt tha, nó đang đứng đó ngắm nhìn vật trong suốt trên tay, ánh mắt buồn vời vợi. Hắn chạy đến ôm chầm lấy nó, không để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Bất ngờ, nó đánh rơi trái tim bằng pha lê hồng nhưng hắn đã nhanh tay chụp được. Nhìn thấy hắn, nó lại muốn chạy đi nhưng lần này hắn ôm nó thật chặt khiến nó không nhúc nhích được. Nó nức nở nói, nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng trên mi mắt:

– Buông tôi ra đi, đi tìm mấy cô nàng đáng yêu, hấp dẫn của anh đi. Làm ơn bỏ tôi ra.

– Anh xin lỗi, anh không cố ý nói những lời như vậy, về với anh đi, cho anh xin lỗi – Hắn dịu dàng nói, nó cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của hắn nhưng nó vẫn không sao quên được những lời nói tàn nhẫn của hắn.

– Mặc kệ tôi, làm ơn buông tôi ra đi – Nó nói, giọt nước mắt đầu tiên chảy dài trên má.

– Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không cần những người đó, a