XtGem Forum catalog
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325662

Bình chọn: 8.00/10/566 lượt.

chạy theo sau. Nhìn thấy Eric, hắn có hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng quên đi. Hắn nắm lấy vai Eric, lo lắng hỏi:

– Cô ấy sao rồi? Mau cho tôi biết đi.

– Tôi không biết, nãy giờ vẫn chưa thấy bác sĩ ra ngoài.

– Chuyện gì đã xảy ra?

– Cô ấy bị tai nạn, nhưng mà……. – Eric ngưng lại – Anh bình tĩnh lại đi.

Tuyết Lan khẽ mỉm cười, gương mặt cô ta cực kì hả hê. Cô ta tiến đến bên Phong, rưng rưng nước mắt:

– Anh bình tĩnh lại đi, có em đây mà, cô ấy sẽ ổn thôi

Miệng nói vậy chứ trong lòng cô ta đang cầu cho nó chết cho xong, cô ta không hề biết Eric đã nhìn thấy nụ cười lúc nãy. Hắn chẳng quan tâm tới Tuyết Lan, ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan chặt lại với nhau.

“Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra”, hắn thầm cầu nguyện. Một giờ đồng hồ trôi qua, không khí vẫn nặng nề vô cùng. Hắn và Tuyết Lan ngồi trên ghế, Eric thì đứng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, còn Gia Long đang dỗ dành nhỏ. Mọi người ai cũng đều có cùng một tâm trạng, một suy nghĩ là mong cho nó tai qua nạn khỏi.

Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, vị bác sĩ già bước ra bên ngoài. Hắn vội chạy đến nắm lấy vai ông:

– Bác sĩ, cô ấy có sao không? – Hắn lo lắng vô cùng.

Ông ấy thở dài, dùng tay mở khẩu trang ra:

– Cô ấy không sao, không bị va đập mạnh, chỉ có điều………. – Ông lại thở dài.

– Thế nào hả? Mau nói đi

– Cậu hãy bình tĩnh – Ông lại tiếp – Chỉ có điều cô ấy bị mất máu hơi nhiều vì vết thương ở đùi. Nhưng cậu cứ yên tâm, cô ấy ổn rồi, chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày thôi.

Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhỏ thì mừng đến mức ngất xỉu khiến Gia Long lo lắng vô cùng. Hắn và Eric vào thăm nó còn Tuyết Lan thì tức đến tái mặt nhưng cũng vào theo. Nó vẫn còn đang ngủ, khắp người chỉ bị xây xát và chân của nó đang được băng bó lại. Nhìn thấy nó vẫn ổn, hắn và Eric thở phào nhẹ nhõm. Tuyết Lan mắt ươn ướt tiến lại bên giường bệnh, giọng nói pha chút mừng rỡ:

– Vậy là chị ấy ổn hả anh? Em lo quá!!!!

– Em đừng quá lo, cô ấy ổn rồi.

Hắn mỉm cười, đặt một tay lên vai Tuyết Lan. Eric thì không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ nhìn nó. Anh rất vui vì nó không sao, nếu lúc đó anh chậm một bước thì chắc có lẽ nó đã mất mạng rồi.

– Tại sao anh lại ở đây? – Hắn hỏi.

– Tôi đến Việt Nam làm việc cùng ba tôi, ông ấy bận nên tôi sang đây trước.

– Anh có thể nói rõ cho tôi biết sự việc xảy ra lúc đó không? – Ánh mắt hắn ẩn chứa sự giận dữ – Nhất định tôi sẽ tìm ra tên đó bằng bất cứ giá nào.

– Lúc đó tôi đang đi dạo ngoài đường thì nhìn thấy cô ấy, tôi định đến chào cô ấy một tiếng thì từ xa có một chiếc xe lao thẳng tới. Tôi vội lao đến đẩy cô ấy ra còn chiếc xe kia thì chạy mất. Đó là một chiếc xe màu trắng nhưng có vẻ hơi cũ, biển số là 52U 25xx.

– Cám ơn những thông tin của anh và cảm ơn vì đã cứu cô ấy.

– Không có gì đâu. Thôi tôi về đây, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm cô ấy, chào anh.

Eric chào hắn xong thì nhanh chóng ra ngoài, anh cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, và còn cô gái lúc nãy, tại sao cô ta lại nở nụ cười thoả mãn đó khi mọi người đang rất lo lắng cho nó……

Sau khi Eric đi rồi, Tuyết Lan mới nói chuyện với hắn:

– Anh nè, hồi nãy anh chàng đó nói gì vậy?

– Không có gì đâu, anh ta chỉ nói một vài chuyện về vụ việc thôi mà.

– Vậy hả? – Cô ta trầm ngâm một lát – Anh ta có nói chuyện gì đặc biệt không anh?

– Không, sao em quan tâm đến chuyện này quá vậy? – Hắn mỉm cười.

– À không, tại em muốn biết thôi mà, em thấy tội nghiệp chị Nguyệt quá, không biết ai mà đi làm mấy chuyện này nữa – Tuyết Lan buồn rầu.

– Em đừng buồn, dù gì cô ấy cũng ổn rồi, em đúng là một cô gái tốt – Hắn xoa đầu Tuyết Lan – Thôi, em về nhà đi, anh muốn ở đây với cô ấy.

– Vậy em về trước nha, tạm biệt anh.



Phần 31:

Nói rồi, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài và gọi xe đến rước mình. Trong phòng bệnh, hắn ngồi im lặng nhìn nó. Khi nghe tin, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn sợ đến như vậy, hắn sợ sẽ mất nó, sẽ không còn nhìn thấy nó nữa, điều đó đối với hắn còn đau đớn hơn cái chết. Đang miên man nghĩ ngợi, tiếng nói của Gia Long kéo hắn về với hiện tại:

– Cô ấy sao rồi?

– Vẫn chưa tỉnh – Hắn đáp – Còn Giao Châu?

– Cũng chưa tỉnh, bác sĩ nói cô ấy lo lắng quá mức nên bị ngất, chắc lát nữa sẽ tỉnh thôi.

Gia Long vừa dứt lời, nhỏ đã đẩy cửa xông vào phòng và chạy đến nắm lấy tay nó, mừng rỡ:

– May mà bà không bị gì, thật là may quá – Nhỏ lấy tay lau nước mắt.

– Em lại khóc nữa rồi, đúng là mít ướt mà – Gia Long nắm lấy tay nhỏ, nhoẻn miệng cười – Đừng quá lo lắng, cô ấy ổn rồi.

– Ừ, em khóc vì vui mà – Nhỏ lè lưỡi – Em có mít ướt đâu.

Hắn thì không quan tâm đến cặp đôi trẻ con kia mà chỉ nhìn nó. Đột nhiên hắn nhìn thấy nó khẽ cau mày, bắt đầu cựa quậy, hắn mừng rỡ nói:

– Cô ấy tỉnh rồi, gọi bác sĩ đi, nhanh lên.

5 phút sau, bác sĩ có mặt, sau khi khám cho