
vừa đi thì em trai em gái liền lại không ngoan, lại không muốn ăn mà giày vò mẹ. Sau đó bà Phương Di còn cảm khái, nói: “Tiếc nuối duy nhất chính là không phải con ruột, đứa nhỏ này thật đáng yêu, cũng không hiểu tại sao mẹ của nó lại làm như thế.”
Nhưng Điền Mật Nhi không ủng hộ, không phải ruột thịt thì sao, trong lòng đứa bé đã biết phân biệt tốt xấu, lúc vừa tới tiểu Ngụy Tỳ đối với bọn họ vẫn còn rất xa lạ, từ từ cũng tiếp nhận bọn họ làm ba mẹ của nó, chỉ cần thật lòng đối đãi tốt, thì cho dù không có liên hệ máu mủ cũng hơn hẳn ruột thịt.
Chỉ là, vấn đề cha mẹ ruột luôn là vấn đề đau đớn nhất mà thằng bé cất giấu tận đáy lòng: “Lời này mẹ đừng nói trước mặt thằng bé, nó là người tình cảm, nhìn mặt ngoài không có gì, thật ra thì trong lòng đều hiểu biết cả.”
“Mẹ là người không hiểu chuyện như vậy sao! Chút chuyện này mà còn nhìn không ra, nhiệm vụ thiết yếu của con bây giờ chính là dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau chuẩn bị đi, đi dạo công viên một vòng, còn không bằng đứa bé lưu loát, tiểu Ngụy tỳ biết được liền thu thập vệ sinh cá nhân balabala.”
Điền Mật Nhi vội vàng ảo não trở về phòng sửa sang lại, đang muốn nghỉ ngơi lại bị mẹ chồng dong dài, so với thời mãn kinh còn làm cho người ta không chịu nổi.
••••••
Sau khi đại án của Phú Hải kết thúc, chính giới của thành phố có thể nói lại một lần nữa xào xáo cả lên, các phe phái có người sung sướng, có người mặt ủ mày chau. Lý Như tốn nhiều tiền, qua mấy tầng quan hệ, muốn cho chạy án cho cha mình. Nhưng người ở đây vẫn còn lạc hậu không muốn sờ đến rủi ro này, quan chức mới tới quan viên còn chưa có ấm chỗ, nào dám lộng hành chứ. Lý Như vác bụng bầu, bôn ba khắp nơi, thật ra thì thời gian mang thai của cô ta so với Điền Mật Nhi cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ là thời gian này quan tâm lao lực nên người rất gầy chỉ có cái bụng đặc biệt nhô ra mà thôi.
Trái lo phải nghĩ , Lý Như cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi cầu cứu Triệu gia. Cô ta cũng muốn chí khí, cũng muốn thuận buồm xuôi gió để cho người Triệu gia phải hối hận, dựa vào Phú Trường Hải cô ta quả thật cũng được mở mày nở mặt, nhưng cũng chỉ là người thứ ba. Cô ta vẫn luôn cố ý tránh xa người của Triệu gia, bởi vì nhìn ánh mắt người Triệu gia lại khiến cô ta cảm thấy mình thật đáng thương, lại cũng đáng buồn. Hiện tại Phú Trường Hải bị rớt đài, ngay cả ba cô ta cũng dính vào rồi, còn chưa cưới xin mà đã vác theo cái bụng, nếu như có một phương pháp để xử lí thì cô ta cũng không muốn đến Triệu gia để bị bẽ mặt như vậy. Cũng không biện pháp nào, cô ta có thể mặc kệ Phú Trường Hải, nhưng còn cha của cô ta vẫn đang ở trong tù, mẹ thì ở nhà nửa chết nửa sống , nên quyết định phải làm cho xong.
Sau bữa cơm chiều, người Triệu gia đều quay quần ở phòng khách xem ti vi, tiểu Ngụy Tỳ mang các loại trái cây ra, chọn miếng nào vừa ngon lại vừa nhiều nước đưa cho Điền Mật Nhi.
Bà Phương Di làm bộ ghen tị, khóc nức nở, nói: “Trong lòng bảo bối chỉ có mẹ, bà nội thật quá đau lòng.”
Tiểu Ngụy Tỳ liền luống cuống, vội vàng đi qua ôm cổ của bà, lắc lắc thân thể nhỏ bé mập mạp nói: “Bảo bối rất thích bà nội, nhìn này, bà nội thích nhất ăn táo, tất cả đều giữ lại cho bà nội đấy.” Suy nghĩ một chút, lại đút cho Triệu Quốc Đống và Triệu Phương Nghị mỗi người một miếng rồi khoe công mà nói: “Con yêu mọi người, mọi người cũng yêu con.”
Lúc Lý Như tới, đạp vào mắt là một màn hòa thuận vui vẻ này, bà Phương Di cho dù không muốn nhìn đến nhưng thấy cô ta nhếch nhác đáng thương, cũng không làm được chuyện bỏ đá xuống giếng.
Lý Như lúng túng đứng ở trong phòng khách, chào hỏi, thấy mặt mũi của Điền Mật Nhi hồng hào, lại nhận ra bản thân mình thật nghèo túng. Lý Như chợt nghĩ bản thân cô ta không nên đến đay thì tốt hơn. Ban đầu là do cô ta không cần, không ngờ bản thân mắt bị mù đem bảo vật coi là cỏ rác, nếu như không xảy ra chuyện đó thì tất cả đều là của cô ta. Ban đầu nếu kết hôn cùng với anh Phương Nghị, thì làm sao sẽ xảy ra những chuyện này, ba cô ta cũng sẽ thật tốt, mà cô ta cũng sẽ không bị một đống người ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nếu là ban đầu bọn họ níu giữ một chút, chịu tha thứ cho cô ta! Đúng vậy, phần nhiều là bởi vì bọn họ, là bởi vì Triệu Phương Nghị không thèm để ý. Là bởi vì bọn họ đã cưới một con bé nhà quê về đây, nếu không cô ta làm sao sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ, tất cả đều là do bọn họ! ! Là do bọn họ nợ cô ta!
Lý Như hơi lộ ra kích động, lồng ngực phập phồng lên xuống, tùy thời có thể bất tỉnh. Bà Phương Di vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng nhìn bộ dạng cô ta như vậy lại mềm lòng, bình hòa hỏi: “Ăn cơm chưa? Trong bếp vẫn còn cháo gà, rất hợp với phụ nữ có thai để bồi bổ thân thể, bê cho cô một chén nếm thử một chút nhé.”
Lý Như hiện tại đã đi vào ngõ cụt rồi, ý tưởng cực đoan giọng nói bén nhọn: “ Không cần các người ra vẻ tốt bụng, hiện tại nhà chúng tôi thành ra như vậy, các người chắc cũng thấy vui vẻ rồi!”
Lại nói, nhà bọn họ như thế nào thì có cái gì liên quan đến nhà của người khác, nghĩ gì thế, bị bệnh à.
Tất cả mọi