
sau đi đến, sắc mặt không vui, nói đơn giản một câu, rồi gật đầu chào mọi người sau đó liền đi mất.
Ôi trời, đây là cái tình huống gì chứ, đào hoa từ trên trời rơi xuống hay sao, làm cho cô như đang lọt vào trong sương mù .
Hai người trên đường trở về, lúc này Lý Kiều Dương vừa lái xe, miệng vừa hùng hùng hổ hổ mắng: “Cái gì chứ, CMN, một đám tuổi đều nhiều hơn tuổi chó, cơm không muốn ăn lại muốn ăn…(^_^), đều là cái thứ gì đâu. Cái tên Cổ Kim Bằng kia nói cái gì chứ, tìm cậu sao? Để mình xem cậu ta có dám tìm không!”
Lý Kiều Dương mà nóng lên thì ăn nói có chút lộn xộn, chuyện này vốn rất vui vẻ, muốn bạn bè từ nhỏ cùng nhau tụ tập một bữa. Không nghĩ đến bọn họ những năm này đều đi lệch đường hết rồi, cũng là vì đã lâu không tiếp xúc những giống với bọn họ nên tâm tình mới trở nên như thế.
Điền Mật Nhi vốn cũng không coi là quan trọng, cho tới bây giờ không có ý nghĩ hồng hạnh trèo tường, nói thâm tình quả thực cứ như đùa. Bất quá những năm gần đây luôn luôn giữ mình trong sạch, bỗng nhiên hoa đào nhảy từ đâu ra mà quấy rối, nhớ tới đó liền không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng không có tổn thất gì, hai người cũng không nói nên người trong nhà ai cũng đều không biết, qua vài ngày cũng chậm rãi quên mất.
Nào ngờ mấy ngày sau đó, ngày nào Điền Mật Nhi cũng nhận được hoa tươi hoặc là quà tặng, trong văn phòng mọi người đều nghĩ chồng của cô muốn lấy lòng bà xã đang mang thai nên đều rất hâm mộ. Điền Mật Nhi liền cười khổ, xem trên tấm thiếp không có tên người gửi, Triệu Phương Nghị cũng không lãng mạn đến mức đi làm những điều này. Giữa mua hoa, mua quà hay là tiền thì anh sẽ luôn đổi thành tiền để cho cô tự mua. Bất quá nghĩ lại một chút, Điền Mật Nhi cũng đại khái biết đoán được ai làm trò nhàm chán như vậy rồi.
Không quá vài ngày, người thần bí cũng không kìm được nữa, cũng không cam lòng làm anh hùng giấu mặt, Cổ Kim Bằng liền gọi điện mời Điền Mật Nhi cùng nhau ăn bữa cơm, ôn chuyện.
Hai người chưa từng tiếp xúc với nhau, cũng không cùng xuất hiện, cũng không có chuyện xưa gì, lại càng không có tình yêu thủa ban đầu thì tại sao lại phải ôn lại chuyện cũ chứ. Đem mấy đồ vật mà cậu ta tặng mấy ngày qua cho vào trong một cái hộp rồi trực tiếp đặt ở trước mặt, Điền Mật Nhi nói: “Làm ơn về sau không phải làm hành động nhàm chán khiến cho người khác hiểu lầm này nữa, thật phiền, cũng sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của tôi!”
Cổ Kim Bằng liền nhíu mày, có chút không thể tin, đáp lại: “Tôi đã biết lý do vì sao em lại gả cho người chồng hiện tại rồi! So với em lớn hơn gần mười tuổi, hàng năm đều ở quân doanh không về nhà, cũng không hiểu lãng mạn phong tình thế thái. Điền Mật Nhi, nếu mà để báo ân thì nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, em vẫn còn trẻ, nên vì bản thân mình mà tính toán một chút.”
Nếu người nào mà không biết nghe xong những lời này cũng sẽ cảm thấy rất thật tình vì cô mà khuyên nhủ lại còn mang theo thâm tình như vậy. Bề ngoài của Cổ Kim Bằng cũng không tệ, phong lưu tiêu sái làm cho các cô gái vô cùng ái mộ. Nhưng chỉ có cậu ta tự cho mình là đúng, muốn làm hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa đang bị giam cầm. Dùng câu nói của đời sau chính là có chút đần độn, bất quá người như vậy càng không dễ đuổi, dính đến mức một lớp da cũng không muốn bỏ qua.
Không đợi Điền Mật Nhi trả lời thì đột nhiên người đã ôm vào trong lồng ngực bền chắc, không cần quay đầu lại, chỉ với cảm giác an toàn cùng hơi thở quen thuộc kia cũng đoán được là ai rồi.
Triệu Phương Nghị ôm lấy Điền Mật Nhi, biểu hiện chủ quyền công khai, toát ra phong thái sát phạt sắc bén. Vốn đang đang nóng lòng muốn hỏi cho ra lẽ Cổ Kim Bằng lại cảm giác lạnh hết cả người, nhưng cậu ta lăn lộn nhiều năm mới được như hôm nay, liền đảo mắt điều chỉnh tâm tính sau đó đối chọi với Triệu Phương nghị.
Điền Mật Nhi luôn là nốt ruồi son trong lòng cậu ta, nhiều năm như vậy cho dù có yêu đương với biết bao cô gái thì cái mầm cô gieo vẫn quanh quẩn trong ngực của cậu ra, đến khi gặp lại càng khó kìm chế nổi. Biết cô đã kết hôn, cậu ta cũng đã từng do dự, nhưng từ nhỏ cậu ta muốn cái gì mà không có, chỉ có duy nhất cô gái này là không đoạt được vào tay mà thôi. Đứa nhỏ trong bụng lại càng không là vấn đề, chỉ cần bỏ đi là được, các cô gái trước kia cũng đều xử lý như vậy. Sau khi nghe ngóng thì cậu ta liền cảm thấy có thể nắm chắc ôm được mỹ nhân về, liền muốn theo đuổi Điền Mật Nhi, chỉ cần trong lòng cô có mình, thì mặc kệ thế lực của Triệu gia có bao lớn cũng không thể cản trở không cho ly hôn. Bất quá cậu ta ngàn tính vạn tưởng, lại không nghĩ đến chuyện người ta có nguyện ý theo mình hay không.
Cổ Kim Bằng hai ngày nay bày binh bố trận lớn như vậy, liền đến tai của Triệu Phương Nghị , sau khi nghe xong liền giận không kiềm chế được mà vội vã lái xe tới đây. Vừa vặn chứng kiến được một màn này, vợ mình được người ta tỏ tình như vậy lửa giận liền bốc lên cao, nổi cả gân xanh trên đầu. Nếu không phải vội vàng trên người vẫn còn mặc quân phục, còn sót lại một tia lý trí, bằng không đã sớm tiến lên